TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 794

Chương 793: Thanh Vân Tông nổi giận

Lúc này Lưu Nhân Vân cảm thấy mình sắp phát điên, hắn điên cuồng hét lên, hai tay liên tục dịch chuyển xe lăn, cố hết sức gào lên muốn chạy trốn.

“A a a! Đừng giết tôi, đừng giết tôi mà!”

Tiêu Chính Văn đuổi theo lấy chân đạp vào xe lăn, Lưu Nhân Vân và xe lăn cùng lúc văng ra xa mười mấy mét.

Lưu Nhân Vân úp mặt xuống đất trượt về trước ba bốn mét, trên mặt xuất hiện một vệt máu.

Hắn đau đớn hét lên mấy tiếng rồi nằm sấp dưới đất, tay che gương mặt đầy máu. Hắn vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ánh mắt như thần chết của Tiêu Chính Văn.

Lúc này Lưu Nhân Vân sợ tới mức hét lên, liều mạng bò về phía trước nói: “A a a, đừng giết tôi, đừng giết tôi. Tôi là thiếu tông chủ của Thanh Vân Tông, bố tôi là tông chủ Thanh Vân Tông…”

Thế nhưng!

Tiêu Chính Văn đi đến đằng sau Lưu Nhân Vân, giơ chân lên đạp lên lưng hắn.

Khiến Lưu Nhân Vân suýt nữa bị giẫm chết tại chỗ.

Hắn hét lên thảm thiết, cảm giác sau lưng như bị một hòn đá nặng hàng ngàn cân đè lên khiến hắn không thể cử động, ngay cả thở cũng khó khăn.

“A a a! Tôi sai rồi, đừng giết tôi, xin anh đừng giết tôi, anh muốn gì tôi cũng có thể cho anh, xin anh tha cho tôi…”

Lưu Nhân Vân cũng được xem là người biết thức thời, gào khóc cầu xin tha.

Hắn nói vậy khiến những đám người vây xem há hốc mồm.

Người này là thiếu tông chủ của Thanh Vân Tông.

Thanh Vân Tông là đại tông y dược số một số hai ở Giang Trung.

Lúc này thiếu tông chủ cao ngạo xa cách lại nằm rạp dưới đất như một con chó không ngừng cầu xin tha thứ.

Điều này khiến đám người hóng hớt nhất thời khó mà chấp nhận được.

Hóa ra thiếu tông chủ của Thanh Vân Tông cũng chỉ là một tên vô dụng chuyên đi ức hiếp kẻ yếu, sợ kẻ mạnh hơn.

Gặp phải người mạnh hơn mình cũng phải khóc lóc cầu xin tha.

Phương Minh Học của tập đoàn y dược Ích Khí đứng trong đám đông cũng cau mày, lặng lẽ đi ra khỏi đám đông.

Lúc này Tiêu Chính Văn nhìn xuống Lưu Nhân Vân dưới chân mình, lạnh lùng nói: “Thiếu tông chủ Lưu, xem ra anh không hề nghe lọt mấy lời cảnh cáo tối qua nhỉ”.

Bây giờ Lưu Nhân Vân vô cùng hoảng sợ, vội vàng khóc lóc nói: “Tiêu Chính Văn, không, không, anh Tiêu, cầu xin anh tha cho tôi đi, tôi sai rồi, tôi không dám nữa… Chỉ cần anh tha cho tôi, anh chính là đại ca của tôi, sau này mọi chuyện tôi sẽ nghe theo anh hết, tôi là tay sai của anh, anh bảo tôi đi phía đông tôi tuyệt đối không dám đi ngược lại… Cầu xin anh, tôi thật sự không muốn chết…”

Ha ha!

Tiêu Chính Văn nhìn Lưu Nhân Vân không ngừng xin tha nói: “Thế anh nghĩ hôm nay anh dẫn người đến đập phá công ty của vợ tôi, đánh nhiều nhân viên bị thương như vậy thì phải làm sao?”

“Đền! Tôi đền! Bao nhiêu tiền tôi cũng đền được!”

Lưu Nhân Vân vội nói, hắn ra sức gật đầu chỉ sợ nói chậm một chút thôi thì kết cục sẽ giống chưởng giáo Hổ Đen.

“Vậy được, tôi nói ra con số, anh gật đầu hoặc lắc đầu”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Vâng, vâng!”

Lưu Nhân Vân vội vã gật đầu đáp.

“Năm trăm triệu tệ, thế nào?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

Vừa nghe năm trăm triệu tệ, Lưu Nhân Vân trợn mắt há mồm kinh hãi!

“Cái gì? Năm trăm triệu tệ? Mẹ nó, anh nhân lúc cháy nhà mà hôi của à?”

Lưu Nhân Vân gào lên.

“Hả? Anh không đồng ý à?”

Tiêu Chính Văn cười khẩy, chân cũng càng dùng sức.

Ngay lập tức, Lưu Nhân Vân hét lên đau đớn. Lúc này hắn có cảm giác lưng mình sắp bị đạp gãy rồi, ngực dán sát dưới mặt đất nóng hổi khiến hắn cảm thấy rất khó thở.

Gần như chỉ có thể nói từng chữ qua kẽ răng, Lưu Nhân Vân nói: “Tôi, tôi đền, như vậy được rồi chứ…”

Tiêu Chính Văn không hề có ý buông tha mà nói tiếp: “Đừng vội, còn một điều kiện nữa, nghe nói Thanh Vân Tông là đại tông y dược, như vậy thì tốt rồi. Từ nay về sau, tông môn các anh sẽ làm việc cho tập đoàn Vy Nhan, thế nào?”

Nghe anh nói vậy, Lưu Nhân Vân lắc đầu: “Chuyện này không thể! Thanh Vân Tông tôi là đại tông y dược lớn nhất Giang Trung, tuyệt đối không phục tùng dưới một ai cả”.

“Vậy à?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói hai chữ.

Ngay tức khắc, Lưu Nhân Vân cảm nhận được sát khí khiến hắn rùng mình bèn vội vã thay đổi thái độ nói: “Anh Tiêu, chuyện… chuyện này tôi không quyết định được, tôi chỉ là một thiếu tông chủ thôi…”

“Ồ, vậy thì gọi người có quyền quyết định đến nói chuyện với tôi!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, sau đó lấy điện thoại ra vứt cho Lưu Nhân Vân.

Lưu Nhân Vân nhìn điện thoại trước mặt, cả người run rẩy. Hắn suy nghĩ một lúc rồi cầm lấy điện thoại gọi cho bố mình, run lẩy bẩy gào khóc nói: “Bố ơi, bố mau đến cứu con đi! Con đang ở tập đoàn Vy Nhan, bị người ta đánh! Chú Hổ Đen cũng bị giết rồi, một trăm sư huynh, sư đệ cũng chết rồi”.

Đầu bên kia điện thoại.

Trong đại sảnh tông môn của Thanh Vân Tông.

Lúc này tông chủ Thanh Vân Tông – Lưu Sùng Hằng nhận được cuộc gọi từ số lạ cũng run rẩy, sau đó tròn mắt tức giận nói: “Cái gì? Hổ Đen bị giết hả? Còn một trăm đệ tử nữa cũng chết rồi sao?”

Lúc này một đám quản lý cấp cao của Thanh Vân Tông đang ngồi trong đại sảnh khá cổ kính.

Sắc mặt họ cũng trở nên khó coi.

“Vâng! Bố mau đến cứu con, hắn còn nói muốn sau này Thanh Vân Tông làm việc cho tập đoàn Vy Nhan, nếu không hắn sẽ tự tay tiêu diệt Thanh Vân Tông…”, Lưu Nhân Vân gào khóc nói.

Lúc này Lưu Sùng Hằng tức giận đáp: “Bố biết rồi, con đưa điện thoại cho người kia đi!”

Sau đó Lưu Nhân Vân run rẩy đưa điện thoại cho Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn cầm điện thoại, sắc mặt lạnh như băng, anh còn chưa lên tiếng thì Lưu Sùng Hằng ở đầu bên kia điện thoại tức giận nghiến răng nói: “Cậu là Tiêu Chính Văn à? Này, tôi là Lưu Sùng Hằng – tông chủ của Thanh Vân Tông, bây giờ tôi ra lệnh cho cậu thả con trai tôi ra ngay. Còn nữa, cậu phải quỳ tại chỗ đợi cơn giận của tôi đến Giang Trung”.

Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Lưu Sùng Hằng? Thế tôi cũng cho Thanh Vân Tông một lựa chọn, ông dẫn tất cả người của Thanh Vân Tông đến quỳ trước tập đoàn Vy Nhan cầu xin tôi tha thứ. Nếu không tôi nhất định sẽ tiêu diệt Thanh Vân Tông để Thanh Vân Tông ông trở thành lịch sử của võ tông Giang Trung, võ tông Hoa Quốc”.

“Cậu! Ngông cuồng quá đấy, cậu muốn chết hả?”

Lưu Sùng Hằng tức giận quát, sau đó đứng phắt dậy.

Ông ta còn muốn gào lên với điện thoại nhưng đầu bên kia đã cúp máy.

“Cái tên khốn chết tiệt, lại dám cúp điện thoại của tôi sao?”, Lưu Sùng Hằng điên tiết, như có ngọn lửa đang thiêu đốt lồng ngực.

Lúc này bầu không khí của cả đại sảnh trở nên nặng nề.

Các quản lý cấp cao của Thanh Vân Tông đồng loạt lên tiếng hỏi: “Tông chủ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hổ Đen và một trăm đệ tử chết rồi sao? Thiếu tông chủ cũng bị bắt hả?”

“Rốt cuộc là sao vậy? Ai mà lại dám chống đối với Thanh Vân Tông? Là Linh Khê Tông sao?”

Lưu Sùng Hằng tức giận nói: “Không phải Linh Khê Tông mà là một thằng ranh khốn kiếp tên Tiêu Chính Văn. Mọi người lập tức truyền lệnh, ngoại trừ các đệ tử ở lại canh gác thì những người khác đều theo tôi xuống núi”.

“Tiêu Chính Văn, cậu làm hại con trai tôi, giết chưởng giáo và đệ tử của tôi, tôi sẽ băm cậu thành trăm ngàn mảnh!”

Rầm!

Lưu Sùng Hằng đập mạnh vào ghế bành làm cái ghế vỡ tan tành.

Đọc truyện chữ Full