TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 795

Chương 795: Không ai dám truy cứu

Quân vương cùng thực lực cũng chưa chắc có thể đánh thắng.

Đây chính là sự lợi hại của võ tông.

Cùng thực lực, nhưng người của võ tông đương nhiên sẽ mạnh hơn!

Đây là lý do vì sao quân đội sẽ mời những nhân vật lớn từ các môn phái trong võ tông đến giảng dạy trong quân đội.

“Quyền bảy huyệt!”

Vị trưởng lão kia gầm lên, giơ nắm đấm đánh về phía bảy huyệt đạo trên người Tiêu Chính Văn.

Từ cái tên cho thấy quyền bảy huyệt này đánh vào bảy huyệt đạo cùng lúc.

Chỉ cần đánh trúng đủ bảy huyệt đạo trên người thì dù là thần tiên cũng sẽ chết!

Tiêu Chính Văn nhìn vị trưởng lão của Thanh Vân Tông ra nắm đấm, anh vẫn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, lắc đầu nói: “Chậm quá! Đây là thực lực của Thanh Vân Tông sao?”

Nói xong, anh cũng giơ nắm đấm lên, tung một cú đấm.

Bụp một tiếng.

Trong ánh mắt kim hãi của mọi người, vị trưởng lão kia bay lên, hộc máu mũi, rơi về phía đám đông, ngất luôn tại chỗ!

Mọi người chết lặng.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn Tiêu Chính Văn.

Một quyền đã có thể giải quyết một vị trưởng lão võ sư trung cấp.

Lưu Sùng Hằng trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, tức giận quát lớn: “Thằng nhãi ranh khốn kiếp!

Ở trước mặt tao mà mày dám đánh trưởng lão của Thanh Vân Tông! Mày đúng là tự tìm đường chết! Lên cho tao! Đánh chết hắn!”

Trong chốc lát, hơn ba trăm đệ tử của Thanh Vân Tông lao về phía Tiêu Chính Văn, vô cùng khí thế.

Tiêu Chính Văn nhìn đám đệ tử của Thanh Vân tông xông lên như đám châu chấu, bình tĩnh nhả khói thuốc, châm thêm điếu nữa, hít một hơi rồi lại nhả khói.

Sau đó, anh gẩy tàn thuốc.

Tàn thuốc đỏ tươi có tia lửa, như hóa thành một viên đạn, lao với tốc độ cực nhanh, đụng trúng người của một đệ tử Thanh Vân Tông đang xông lên.

Bụp một tiếng, tên đệ tử kia bay ra ngoài, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.

Ngay sau đó, chân phải của Tiêu Chính Văn giẫm mạnh trên mặt đất, mặt đất nứt vỡ, bóng dáng của anh cũng hóa thành bóng đen, lao nhanh về phía trước.

Ngay lập tức, mấy chục tên đệ tử Thanh Vân Tông ở trước mặt Tiêu Chính Văn giống như con thuyền ngoài biển khơi, bị hất bay thẳng ra ngoài.

Còn Tiêu Chính Văn lại giống như mãnh hổ xuống núi, tung hoành giữa đám đệ tử hơn ba trăm người.

Trong nháy mắt, đám đệ tử của Thanh Vân Tông ngã xuống xuống đất.

Lúc này, Tiêu Chính Văn đút hai tay vào túi quần, bước qua đám đệ tử đó, đi đến trước mặt Lưu Sùng Hằng đã sững sờ từ lâu.

“Tông chủ Lưu, bây giờ, tôi muốn bàn chuyện làm ăn với ông, ông thấy thế nào?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.

Lưu Sùng Hằng liếc nhìn đám đệ tử ngã trên mặt đất, còn có cả trưởng lão, chưởng giáo…

Lúc này, ông ta vô cùng hoảng loạn.

Cho dù là ông ta thì cũng không thể đánh gục toàn bộ người của Thanh Vân Tông trong thời gian ngắn như vậy được.

Người đàn ông này thật đáng sợ!

Nhưng Lưu Sùng Hằng cũng không có ý định nhượng bộ.

Ông ta gầm lên, rút con dao găm từ thắt lưng ra, đâm về phía tim của Tiêu Chính Văn, hung dữ hét lên: “Mày thật đáng chết!”

Thế nhưng!

Xoẹt!

Lưu Sùng Hằng nhìn con dao găm của mình bị ngón tay Tiêu Chính Văn kẹp chặt.

Sau đó, Tiêu Chính Văn nâng đầu gối, đá vào bụng Lưu Sùng Hằng.

Lúc đó, Lưu Sùng Hằng có cảm giác như bị trúng đạn đại bác, cả người mềm nhũn, miệng phun ra máu, ngã xuống đất.

Lúc này, toàn bộ người của Thanh Vân Tông đều đã gục ngã!

Một đại sư võ đạo ở Giang Trung lại cứ như vậy mà gục ngã trước mặt người đàn ông này!

Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn Lưu Sùng Hằng trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Tông chủ Lưu, ông và tôi vốn không có thù hận gì, chỉ là con trai ông quá kiêu ngạo, dám động đến vợ tôi, sau đó còn tìm người đến phá công ty của vợ tôi, khiến nhân viên công ty bị thương, còn muốn giết tôi, đây chính là lỗi của các người”.

“Võ tông Hoa Quốc tuy đã lưu truyền hàng nghìn năm, có địa vị rất cao ở Hoa Quốc, người bình thường không đắc tội nổi, cũng không dám đắc tội”.

“Nhưng trong mắt tôi Thanh Vân Tông các ông chẳng là cái thá gì! Cho dù bây giờ tôi giết ông thì cũng không có ai dám truy cứu!”

Lưu Sùng Hằng nằm dưới đất, ôm bụng, mặt đỏ bừng, khó khăn hỏi: “Mày… mày rốt cuộc là ai?

Mày là tông sư võ đạo sao?”

“Tôi là Vua Bắc Lương!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, âm thanh không lớn nhưng đủ để khiến Lưu Sùng Hằng run rẩy, đầu óc trống rỗng!

Đọc truyện chữ Full