TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 801

Chương 801: Cảnh cáo võ tông

Toàn hiện trường chết lặng.

Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh, trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Người đàn ông này là ai?

Mà lại ngông cuồng đến vậy!

Đánh bay thiếu tông chủ Ninh Tinh Võ của Linh Khê Tông chỉ bằng một cái bạt tai?

Thật kinh khủng!

Bầu không khí trong phòng hội nghị trở nên vô cùng nặng nề, bí bách.

Ninh Tinh Võ ngã xuống đất, cái tát này khiến đầu hắn quay cuồng, mãi một lúc lâu sau mới ổn định lại.

Các thành viên của hiệp hội y dược cũng nhanh chóng vây lại, lo lắng hét lên: “Thiếu tông chủ Ninh, anh không sao chứ?”

“Thiếu tông chủ, đây là số mấy, anh nhìn ra không?”

Đám người đỡ Ninh Tinh Võ đứng dậy, hắn đẩy bọn họ ra, tức giận lau vết máu ở khóe miệng, chỉ vào Long Ngao, nói: “Chết tiệt! Mày dám đánh tao? Mày có biết tao là thiếu tông chủ của Linh Khê Tông không hả? Tao nhất định phải chặt tay mày!”

Ninh Tinh Võ vô cùng tức giận.

Hắn lớn như vậy rồi chưa từng bị đánh bao giờ.

Trước đây, hắn đi đến đâu, ai ai cũng phải nể sợ hắn.

Long Ngao lạnh lùng hừ một tiếng, bóp tay nói: “Sao thế? Thiếu tông chủ Ninh không phục à?”

Thấy động tác này của Long Ngao, Ninh Tinh Võ sợ tới mức lùi về sau vài bước, vẻ mặt tức giận, nhìn chằm chằm vào Long Ngao, nói: “Mày… Mày muốn làm gì?”

“Làm gì à? Những lời lúc nãy tôi nói, thiếu tông chủ Ninh đều nhớ kỹ rồi chứ? Có cần tôi giúp anh nhớ lại không?”

Long Ngao lạnh lùng nói, bước lên phía trước.

Ninh Tinh Võ sợ hãi, đứng nấp sau đám người, hét lên: “Mày… Đại ca mày là ai?”

Long Ngao khịt mũi nói: “Anh phái người ám sát đại ca tôi, còn hỏi là ai à?”

“Tiêu Chính Văn?”

Ninh Tinh Võ cau mày, nói ra một cái tên, sau đó càng tức giận quát lớn: “Chết tiệt, một thằng con hoang từ Tu Hà đến mà cũng dám uy hiếp Linh Khê Tông sao? Mày đợi đấy, chúng mày đợi đấy! Linh Khê Tông nhất định sẽ không tha cho chúng mày!”

Long Ngao nhún vai, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người, sau đó nhìn Ninh Tinh Võ, nói: “Tôi đã chuyển lời đến rồi, còn lựa chọn như thế nào thì đó là việc của Linh Khê Tông!”

Nói xong, Long Ngao quay người dẫn người rời đi.

Trong phòng hội nghị lớn, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Lúc này, Lý Tam Văn cũng che mặt chạy tới, quan tâm hỏi: “Thiếu tông chủ Ninh, cậu không sao chứ?”

Ninh Tinh Võ trừng mắt nhìn Lý Tam Văn, tức giận đá văng cái ghế trước mặt, vẻ mặt hung dữ quát lớn: “Tiêu Chính Văn chết tiệt! Tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!”

Nói xong, Ninh Tinh Võ rời khỏi hiệp hội y dược, đi tới Linh Khê Tông.

Sau khi trở về Linh Khê Tông, quản gia ở cổng nhìn thấy mặt Ninh Tinh Võ bị thương, liền vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Thiếu tông chủ, xảy ra chuyện gì vậy? Cậu bị ai đánh à? Tôi đưa cậu đi xử lý vết thương trước”.

“Không cần! Bố tôi đâu?”

Ninh Tinh Võ đẩy quản gia ra, lạnh lùng hỏi.

Quản gia nói: “Tông chủ đang tiếp khách trong phòng nghị sự”.

Ninh Tinh Võ nghe vậy liền chạy thẳng vào phòng nghị sự, vừa vào cửa đã hét lớn: “Bố! Bố phải làm chủ cho con! Bố nhìn đi, con bị người ta đánh rồi!”

Ninh Tinh Võ bước vào cửa liền quỳ xuống khóc lóc.

Mà lúc này, trong phòng nghị sự, tông chủ của Linh Khê Tông, cũng chính là bố của Ninh Tinh Võ, tên là Ninh Cương Hùng đang bàn chuyện với một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên nhìn thấy Ninh Tinh Võ bước vào, khẽ cau mày.

Ninh Cương Hùng cũng mỉm cười xin lỗi, nói: “Ông Viên, mời ông đến sảnh bên, đợi tôi một lát.”

Người đan ông trung niên gật đầu, đứng dậy rời đi.

Sau đó, Ninh Cương Hùng tức giận nhìn chằm chằm vào Ninh Tinh Võ đang quỳ dưới đất nói: “Thật không biết lớn nhỏ, không hiểu quy tắc! Không thấy bố đang bàn chuyện sao? Nói đi, có chuyện gì?”

Ninh Tinh Võ chỉ vào mặt mình, kêu gào: “Bố nhìn đi! Con bị người ta đánh rồi!”

Ninh Cương Hùng nhíu mày, nhìn vết thương trên mặt con trai, lạnh lùng nói: “Ai đánh?”

“Còn có thể là ai chứ! Là đàn em của Tiêu Chính Văn!”

Ninh Tinh Võ tức giận nói.

Nghe thấy cái tên Tiêu Chính Văn, sắc mặt Ninh Cương Hùng xám xịt lại, nói: “Con nói là đàn em của Tiêu Chính Văn ư? Hắn dám đánh thiếu tông chủ của Linh Khê Tông sao?”

“Đúng vậy! Bố, cái tên đàn em đó vô cùng kiêu ngạo! Hắn bảo con chuyển lời đến bố là ba ngày sau. Tiêu Chính Văn sẽ đích thân đến Linh Khê Tông chúng ta, yêu cầu toàn bộ người của Linh Khê phải quỳ ở cổng nghênh đón. Nếu không, hắn sẽ san bằng Linh Khê Tông!”

Ninh Tinh Võ nghiến răng nói.

Nghe vậy, Ninh Cương Hùng cũng sững sờ, hai mắt bừng bừng lửa giận, hỏi lại: “Con nói gì?

Thằng nhãi Tiêu Chính Văn dám nói vậy thật sao?”

“Là thật đấy bố! Thằng đó quá ngông cuồng! Hắn nghĩ mình đánh bại được Thanh Vân Tông thì có thể coi thường chúng ta sao? Linh Khê Tông không phải loại vô dụng như Thanh Vân Tông!”

Ninh Tinh Võ căm phẫn nói.

Linh Khê Tông là đại tông y dược lâu đời hơn Thanh Vân Tông.

Chỉ là sau này, Thanh Vân Tông có nhiều mối quan hệ hơn nên mới phát triển nhanh và ngang hàng với Linh Khê Tông.

Nhưng điều này không có nghĩ là Linh Khê Tông thua kém Thanh Vân Tông!

Mà ngược lại, Linh Khê Tông có nền tảng vững chắc hơn.

Như Ninh Cương Hùng, thực lực đạt cảnh giới đại sư võ đạo trung cấp.

Có thể so với cường giả chiến thần huyền cấp hai sao.

Mà Linh Khê Tông ở Giang Trung cũng chỉ là một bộ phận nhỏ của tông môn.

Tổng bộ của Linh Khê Tông không phải ở Giang Trung mà là ở Long Kinh.

Đó là tông môn lớn trong số mười võ tông lớn ở Hoa Quốc, Dược Vương Cốc!

Sắc mặt Ninh Cương Hùng tối sầm lại, đập mạnh vào đầu sư tử trên ghế đá, gầm lên: “Tên Tiêu Chính Văn đó đúng là ngông cuồng thật! Dám khiêu khích Linh Khê Tông chúng ta, thật sự coi Linh Khê Tông là loại vô dụng như Thanh Vân Tông sao?”

Lúc này, trên người Ninh Cương Hùng tỏa ra luồng sức mạnh của đại sư võ đạo trung cấp.

Sau đó, Ninh Cương Hùng tức giận nói: “Ba ngày sau đúng không? Bố sẽ đợi hắn ba ngày! Để xem xem tên Tiêu Chính Văn đó dùng thủ đoạn gì để san bằng Linh Khê Tông chúng ta!”

“Người đâu! Tập hợp tất cả anh em trong tông môn! Chống lại kẻ địch!”

Một lúc sau.

Trên quảng trường của Linh Khê Tông đã tập hợp tám trăm đệ tử.

Hơn hai mươi chấp sự, hơn chục vị trưởng lão và sáu vị chưởng giáo.

Ninh Cương Hùng đứng trên bục đài cao, mặc áo choàng đen bay trong gió.

Ánh mắt tức giận nhìn tám trăm đệ tử phía dưới, gầm lên: “Hôm nay, có người dám khiêu khích Linh Khê Tông chúng ta, mọi người nói xem, chúng ta phải làm gì?”

“Giết!”

“Giết!”

“Giết!”

“Tốt lắm!”

Ninh Cương Hùng thấp giọng nói: “Ba ngày sau, nhất định phải bắt tên Tiêu Chính Văn quỳ đến chết trước cổng Linh Khê Tông chúng ta!”

Cùng lúc này.

Trong ngôi biệt thự ở Giang Trung.

Tiêu Chính Văn đứng trong phòng khách, lạnh lùng nói với Long Ngao ở phía sau: “Long Ngao!

Thông báo cho Ôn Bất Lâm, đến Sở chỉ huy quân đội Giang Trung, điều mười nghìn binh lính!

Ba ngày sau, phong tỏa Linh Khê Tông cho tôi!”

“Rõ!”, Long Ngao đáp.

“Ngoài ra, cậu dẫn theo một tiểu đội mười lăm người của điện Thần Long, bố trí mai phục ở Linh Khê Tông trước. Chỉ cần có ai chạy ra ngoài thì giết chết không tha!”

“Còn nữa, lập tức thông báo cho tứ lão Long Các, đánh tiếng với mấy vị lãnh đạo của hiệp hội võ tông, nói vua Bắc Lương muốn đánh vào Linh Khê Tông ở Giang Trung! Nếu môn phái võ tông nào có quan hệ qua lại với Linh Khê Tông, muốn ngăn cản bản soái thì đừng trách bản soái không nể mặt!”

Đọc truyện chữ Full