Chương 802: Dược sư Hoàng của Dược Vương Cốc
Sau khi truyền lệnh xuống, Long Ngao liền lấy điện thoại ra, gọi cho Ôn Bất Lâm và nói một cách trịnh trọng: “Tư lệnh Ôn, chủ soái có mệnh lệnh”.
Bên kia điện thoại, Ôn Bất Lâm đang xử lý công vụ ở quân khu, vội vàng đứng thẳng người cung kính hỏi: “Vua Bắc Lương có gì dặn dò?”
Long Ngao nói: “Chủ soái có lệnh. Sở chỉ huy quân đội Giang Trung hãy điều động mười nghìn binh lính, vũ trang đầy đủ, súng đạn sẵn sàng, ba ngày sau bao vậy Linh Khê Tông, không được xảy ra sai sót!”
Nghe câu này, cơ thể của Ôn Bất Lêm bên kia điện thoại hơn run rẩy, đôi mắt đanh lại, nhỏ giọng hỏi: “Cậu Long Ngao, Linh Khê Tông này là tông môn y dược lớn nhất nhì Giang Trung, nổi tiếng ngang với Thanh Vân Tông, thậm chí bên trong Linh Khê Tông còn hùng mạnh hơn Thanh Vân Tông!
Ninh Cương Hùng-tông chủ của Linh Khê Tông là cường giả đại sư võ đạo trung cấp! Sao chủ soái lại đột nhiên muốn bao vậy Linh Khê Tông thế? Có phải bên trong có hiểu lầm gì không? Nếu có hiểu lầm gì, tôi sẵn sàng ra mặt hòa giải…”
Dẫu sao Ôn Bất Lâm cũng là người của Giang Trung.
Hơn nữa Linh Khê Tông này có ảnh hưởng rất lớn đối với thị trường y dược của Giang Trung.
Điều quan trọng là phía sau của Linh Khê Tông này không hề đơn giản!
Bên ngoài đều đồn rằng Linh Khê Tông là tông môn lớn đứng trong top 10 của võ tông Hoa Quốc, được Dược Vương Cốc chống lưng giúp đỡ!
Nếu xảy ra tranh chấp hay trở thành kẻ địch với Linh Khê Tông, chắc chắn sẽ đắc tội với Dược Vương Cốc!
Mặc dù Ôn Bất Lâm biết rất rõ Tiêu Chính Văn là chủ soái Bắc Lương.
Nhưng ở Hoa Quốc, môn phái võ tông độc lập, nằm ngoài sự quản lý của quân đội!
Thậm chí địa vị của võ tông ngang hàng với quân đội!
Suy cho cùng, người dân Hoa Quốc đều rất rõ, đời Thiên Tử thứ hai thuộc võ tông lớn đứng đầu Hoa Quốc, thiếu tông chủ của Võ Thần Tông!
Cho nên Ôn Bất Lâm đang lo lắng nếu Tiêu Chính Văn động vào Linh Khê Tông, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với Dược Vương Cốc, đến lúc đó có thể sẽ đắc tội với môn phái võ tông của cả Hoa Quốc!
Vậy thì phiền phức sẽ rất lớn!
Cho nên nếu có thể tránh xung đột, Ôn Bất Lâm sẵn sàng xung phong làm người hòa giải.
Nhưng câu nói tiếp theo của Long Ngao khiến Ôn Bất Lâm hít một hơi khí lạnh, mặt mũi nhăn nhó, nhanh chóng đưa ra phán đoán.
“Tư lệnh Ôn đừng quên, chức vị của ông bây giờ là Long Vương nhà chúng tôi cho ông!”
Long Ngao lạnh lùng nói, khóe mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
“Không dám, không dám! Đương nhiên tôi biết chức vị của mình là chủ soái cho tôi! Chỉ là Linh Khê Tông có thế lực to lớn ở Giang Trung, rắc rối phức tạp, nếu có thể giải quyết trong hòa bình, đương nhiên tôi sẵn sàng đứng ra đầu tiên…”, Ôn Bất Lâm nói với thái độ nhún nhường.
Mà lúc này, Long Ngao lại lạnh lùng nói: “E là không thể giải quyết hòa bình rồi! Thiếu tông chủ của Linh Khê Tông lại phái mười sát thủ ám sát chủ soái và vợ chủ soái, tư lệnh Ôn, ông nói xem, có phải Linh Khê Tông đáng chết không?”
Ầm!
Câu nói này khiến tim Ôn Bất Lâm như sắp nổ tung!
Sắc mặt của ông ấy bỗng chốc trở nên hết sức khó coi!
Dường như giây tiếp theo, ông ấy đã đưa ra phán đoán, cung kính nói: “Tôi biết làm thế nào rồi!
Tôi đi điều động mười nghìn binh lính ngay!”
Nói xong, Long Ngao cúp điện thoại, nhìn sang Tiêu Chính Văn nói: “Ôn Bất Lâm đi điều binh rồi”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, ra hiệu Long Ngao đưa điện thoại cho mình.
Sau đó anh gọi điện thoại cho Tần Hán Quốc.
Bên kia điện thoại, trong phòng họp Long Các, bốn vị các lão đang bàn bạc chuyện của chiến khu Tây Mãng.
Lúc này đột nhiên Tần Hán Quốc nhận được điện thoại của Tiêu Chính Văn liền cau mày nghe máy, cười mắng: “Thằng nhóc thối tha! Bây giờ mới biết gọi điện cho tôi à?”
Bên phía Tiêu Chính Văn mỉm cười, nói: “Ông Tần, không phải tôi đang gọi đến hỏi thăm ông đây rồi sao”.
“Ha ha, thằng nhóc thối tha nhà cậu còn biết hỏi thăm tôi nữa sao? Tôi thấy cậu không có chuyện gì thì sẽ không tìm đến tôi đâu! Nói đi, lần này lại gây họa gì rồi, cần chúng tôi ra mặt giải quyết giúp cậu không?”
Tần Hán Quốc cười ha ha nói, mặc dù chửi ngoài miệng, nhưng gương mặt tràn đầy vẻ yêu thương trìu mến!
Đám người Giang Vạn Long cũng bất lực lắc đầu.
Điện thoại của tên nhóc Tiêu Chính Văn này gọi đến thì chắc là sẽ có chuyện lớn!
Chỉ là không biết lần này là ai sắp xui xẻo.
Tiêu Chính Văn cũng không do dự, nói thẳng vào vấn đề: “Không giấu được ông chuyện gì cả, được thôi, vậy thì tôi nói thẳng. Tôi muốn động vào Linh Khê Tông của Giang Trung, hy vọng Long Các có thể đánh tiếng với mấy lão già của võ tông giúp tôi!”
“Linh Khê Tông của Giang Trung?”, chân mày màu xám tro của Tần Hán Quốc nhíu lại, nghi ngờ hỏi: “Linh Khê Tông này gây chuyện với cậu à?”
Lúc nói chuyện, Tần Hán Quốc ra hiệu cho trợ lý bên cạnh lập tức điều tra tài liệu của Linh Khê Tông ở Giang Trung.
Không xem thì không sao, vừa xem thì lông mày của Tần Hán Quốc nhanh chóng nhíu lại thành một đường!
Sau đó ông ấy đưa tài liệu cho đám người Giang Vạn Long!
Sau khi đám người Giang Vạn Long xem xong, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi, thở dài bất lực.
Tông môn lớn phía sau Linh Khê Tông này lại là Dược Vương Cốc ở Long Kinh!
Võ tông Hoa Quốc, tông môn lớn xếp hạng tám!
Hơn nữa Dược Vương Cốc này còn là tông môn kế thừa nghìn năm!
Trên dưới tông môn quý trọng Đông y, là người dẫn đường của việc xây dựng và phát triển Đông y Hoa Quốc!
Nói cách khác, Dược Vương Cốc nắm giữ mạch sống của Đông y Hoa Quốc!
Hệ thống Đông y, hiệp hội đông y, những người tài giỏi trong giới y học Hoa Quốc bây giờ, có 70% bước ra từ Dược Vương Cốc!!!
Ngay cả nhân viên y tế bên cạnh Thiên Tử, cũng là nhân tài tuyệt thế mà thiên tử tự chọn ra từ Dược Vương Cốc!
Hơn nữa, bác sĩ của Thiên tử cũng là cốc chủ của Dược Vương Cốc, dược sư Hoàng-Hoàng Đông Nhạc!
Đó là bậc thầy y học của Hoa Quốc!
Cho dù là ba thần y. Ở trước mặt dược sư Hoàng cũng chỉ có thể khom lưng cúi đầu!
Dẫu sao, đối phương cũng có y thuật cao siêu, cho dù là ba thần y cộng lại có lẽ cũng không địch lại y thuật của dược sư Hoàng này. Hơn nữa vai vế cửa dược sư Hoàng trong giới y dược cũng rất cao!
Có thể nói, cụ ta là thế hệ khai sơn sáng lập hệ thống y tế Đông y thời đại mới!
Có điều 20 30 năm gần đây, được sư Hoàng đã ít xuất hiện hay phát huy y thuật trước mặt người khác.
Lúc mấy người họ nhíu chặt mày lại, nhiều cảm xúc đan xen. Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói trong điện thoại: “Linh Khê Tông từng phái sát thủ ám sát tôi và Khương Vy Nhan!”
Câu nói này khiến đám người Tần Hán Quốc bỗng hiểu ra, sắc mặt cũng vô cùng khó coi!
Linh Khê Tông này đúng là tự tìm đường chết!
Bây giờ, người thuộc tầng lớp lãnh đạo cấp cao đều biết, Khương Vy Nhan này chính là vảy ngược của Tiêu Chính Văn!
Khương Vy Nhan này còn quan trọng hơn cả tính mạng của bản thân Tiêu Chính Văn!
Suy nghĩ một hồi, Tần Hán Quốc nói: “Thằng nhóc thối tha nhà cậu, tôi không thể không nhắc nhở cậu, Linh Khê Tông này không đơn giản như cậu nghĩ! Phía sau nó có Dược Vương Cốc chống lưng! Dược Vương Cốc thì chắc là cậu biết rõ rồi chứ? Bác sĩ bên cạnh Thiên Tử chính là bậc thầy y thuật dược sư Hoàng! Ông ta là tấm bia lớn của giới y tế Hoa Quốc! Cho dù là chúng tôi ở trước mặt dược sư Hoàng cũng nhỏ hơn hai thế hệ! Cậu chắc chắn muốn ra tay với Linh Khê Tông chứ?”
Nghe lời nhắc nhở của Tần Hán Quốc, sắc mặt Tiêu Chính Văn không hề thay đổi, nhìn chim bay mây trắng trên bầu trời, nói: “Cho dù là ai, cả gan gây bất lợi với Khương Vy Nhan chính là kẻ địch cả đời của Tiêu Chính Văn tôi! Linh Khê Tông này đã chạm đến ranh giới và vảy ngược của tôi! Cho dù phía sau nó là Dược Vương Cốc thì bản soái cũng không sợ!”
“Cho nên, tôi mới nhờ các ông tới nói chuyện với mấy lão già của võ tông”.
“Bản soái muốn động vào Linh Khê Tông, Dược Vương Cốc không thể nhúng tay vào! Võ tông càng không thể nhúng tay vào! Nếu bọn họ cố ý muốn lấy thế đè người, vậy ba trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương của bản soái sẽ phá nát cửa miếu của võ tông!!!”