TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 829

Chương 829: Tiêu Chính Văn đấu với Võ Thương Phá

Ông Ngụy bị câu nói của Tiêu Chính Văn làm cho khiếp sợ cả người run lẩy bẩy, trán ướt đẫm mồ hôi.

Ông ta sững sờ!

Hoàn toàn bị khí thế của Tiêu Chính Văn áp đảo.

Đáng sợ quá!

Giờ phút này, ông ta có cảm giác mình bị thần chết tóm lấy rồi vứt đến một đất nước chết chóc.

Hơi thở đáng sợ của Tiêu Chính Văn khiến ông ta như người mất hồn!

Ông Ngụy chỉ là một kẻ chuyên tâm vào y học không hề có chiến lực gì cả.

Lần này tới đây cũng là tự ông Ngụy đề xuất đại diện cho Dược Vương Cốc đến đàm phán với Tiêu Chính Văn.

Chính là vì sự tự cao tự đại của Dược Vương Cốc, họ cứ nghĩ rằng chỉ cần cử một trưởng lão đến để làm vua Bắc Lương sợ là được!

Như thế nếu vua Bắc Lương chịu thua thì Dược Vương Cốc có thể ngẩng cao đầu nói với người đời rằng cho dù có là vua Bắc Lương thì khi gặp Dược Vương Cốc cũng phải cúi đầu.

Như vậy còn có thể làm tăng thêm danh tiếng của Dược Vương Cốc.

Nhưng Ngụy Hòa Thanh không ngờ Tiêu Chính Văn lại là người cứng rắn như vậy.

Hơn nữa còn rất ngang ngược, bá đạo.

Sau đó Tiêu Chính Văn buông tay ra, Ngụy Hòa Thanh ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lúc này Tiêu Chính Văn nhìn các thành viên hiệp hội y dược trong phòng, rồi nói: “Còn các người nữa, tôi cũng cảnh cáo các người, đừng làm tay sai vặt cho người khác, nếu không đến lúc đó có thành ma thì đừng trách tôi ra tay độc ác!”

Anh nói vậy khiến mọi người run rẩy.

Sau đó Tiêu Chính Văn dẫn Khương Vy Nhan và Tô Tĩnh rời khỏi phòng.

Không ai dám cản đường!

Sau khi họ đi khuất, hội trưởng Lý mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Trời ạ, ông Ngụy, ông không sao chứ?”

Lúc này hội trưởng Lý mới nhớ đến ông Ngụy còn ngồi bệt dưới đất, vội vàng chạy đến đỡ ông ta dậy.

Sắc mặt Ngụy Hòa Thanh xanh mét, trong mắt hiện lên ngọn lửa giận, gầm gừ: “Được! Được lắm! Hay cho một tên vua Bắc Lương dám ngông cuồng, không xem ai ra gì như vậy, dám xem thường Dược Vương Cốc. Hay lắm! Tôi sẽ khiến cậu ta phải hối hận!”

Nghe ông ta nói thế, đám người đều biết ông Ngụy đã nổi giận thật rồi.

Hơn nữa còn nổi cơn lôi đình.

Hội trưởng Lý thử dò hỏi: “Ông Ngụy, thế ông định làm thế nào? Vua Bắc Lương không phải là người đơn giản đâu, cậu ta là cường giả vô địch ở chiến khu Hoa Quốc chúng ta đấy, muốn đối phó với cậu ta thì phải lên kế hoạch lâu dài…”

“Hừ!”

Ông Ngụy lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nhận lấy khăn hội trưởng Lý đưa lau máu trên mặt nói: “Cường giả chiến khu, ha ha, thế thì đã sao? Cậu ta tưởng rằng Dược Vương Cốc không có ai thật à?”

Dứt lời, ông Ngụy lấy điện thoại ra gọi cho ai đó nói: “Thất Tuyệt Thất Sát, mười bốn người các cậu lập tức đến Giang Trung ngay!”

Nghe đến cái tên Thất Tuyệt Thất Sát, đám người hội trưởng Lý sởn cả tóc gáy.

“Ông Ngụy, Thất Tuyệt Thất Sát này là ai vậy?”

Hội trưởng Lý hỏi.

Ông Ngụy lạnh lùng nói: “Là tử sĩ là tôi nuôi dưỡng, có tất cả mười bốn người, ai cũng là cường giả võ đạo. Tôi không tin mười bốn cường giả cảnh giới đại sư võ đạo đỉnh cao lại không đánh lại được một vua Bắc Lương nhỏ bé”.

Vù!

Mọi người chấn động hít sâu một hơi.

Mười bốn cường giả cảnh giới đại sư võ đạo đỉnh cao!

Khủng khiếp quá rồi đấy!

Thế chẳng phải là tương đương với mười bốn cường giả chiến thần huyền cấp ba sao trong quân đội rồi sao?

Ai có thể cản được chiến lực như vậy chứ?

Đám người hội trưởng Lý cũng nở nụ cười nham hiểm.

Bên này, sau khi Tiêu Chính Văn đưa Khương Vy Nhan về nhà thì cô vẫn còn lo lắng hỏi: “Chồng à, anh đánh ông Ngụy như vậy chẳng phải là đắc tội với Dược Vương Cốc sao? Sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Em nghe nói Dược Vương Cốc có địa vị rất cao trong võ tông Hoa Quốc, nhất là dược sư Hoàng gì đó, có thể nói ông ta là người đầu tiên trở thành nhân vật lịch sử trong giới Đông y!”

“Nếu người của Dược Vương Cốc muốn đối địch với anh thật thì chúng ta phải làm sao đây?”

Tiêu Chính Văn xoa mặt Khương Vy Nhan cười nói: “Không sao đâu, chỉ là một Dược Vương Cốc thôi mà, không gây ra sóng gió gì đâu. Nếu họ không biết thức thời thì dĩ nhiên chồng em sẽ có cách đối phó với họ. Em cứ nghỉ ngơi trước đi, anh còn phải ra ngoài xử lý chút chuyện riêng”.

“Anh đi đâu thế?”, Khương Vy Nhan quan tâm hỏi.

Tiêu Chính Văn cười nói: “Đừng lo lắng cho anh, anh sẽ về nhanh thôi”.

Dứt lời Tiêu Chính Văn ra khỏi biệt thự.

Một mình anh lái xe đến võ đài khu vực phía Tây của Giang Trung.

Cả võ đài khu phía Tây là căn cứ huấn luyện bỏ hoang của quân khu Giang Trung trước đây.

Trong màn đêm, võ đài khá vắng vẻ.

Dưới ánh đèn mờ ảo, một bóng người đeo thanh kiếm cực lớn sau lưng đứng trong bóng đêm, hơi thở đáng sợ lưu chuyển trong cơ thể.

Hơi thở này rất có cảm giác áp bức.

Cứ như tạo ra một rào cản vô hình.

Lúc này Tiêu Chính Văn lái xe đến võ đài, đèn xe sáng chói rọi về phía trước.

Tiêu Chính Văn ngồi trong xe cau mày nhìn người bị đèn xe rọi đến đó.

Sau đó anh tắt đèn, mở cửa bước xuống xe, hai tay đút vào túi quần từng bước đến trước đầu xe nhìn người đàn ông đeo kiếm.

Không khí dần dần lưu chuyển.

Bầu không khí xung quanh cũng bị đè nén đến cực điểm.

Áp suất thấp khiến người ta rùng mình bao quanh hai người họ.

Lúc này một con quạ bay trên không trung kêu lên một tiếng kinh hoàng, bay qua giữa hai người.

Một chiếc lông màu đen cũng lắc lư rơi xuống giữa không trung.

Nhưng chính vào lúc này, mọi thứ xung quanh như ngừng chuyển động.

Không khí đình trệ.

Thời gian ngưng đọng lại.

Chiếc lông đang rơi xuống cũng ngừng lại ở giữa hai người.

Ngay sau đó, khi chiếc lông rơi xuống lần nữa, hai chân Võ Thương Phá lưng đeo thanh kiếm cực lớn đó đã đạp xuống đất rút mạnh thanh kiếm sau lưng ra rồi bật nhảy lên, hắn vội giơ cao kiếm chém về phía Tiêu Chính Văn.

Mọi chuyện xảy ra rất nhanh.

Không khí ngưng đọng xung quanh như bị vỡ tan.

Nhát kiếm này của Võ Thương Phá có uy lực cực lớn, lúc chém xuống còn có thể nghe thấy tiếng xé toạc không khí.

Trong tích tắc, nhát kiếm này đã chém đến đỉnh đầu Tiêu Chính Văn.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại tiến đến, giơ tay lên rút con dao quân đội năm cạnh ra, sau đó vung lên giữa không trung.

Vút vút vút!

Xiềng xích của con dao quân đội năm cạnh lóe lên ánh sáng lạnh băng chói mắt tạo ra đường cong hình lưỡi liềm trong không trung, sau đó bỗng chạm vào thanh kiếm.

Keng!

Tiếng vũ khí va chạm với nhau vang lên rất rõ ràng, vang vọng xung quanh.

Trong không trung cũng xuất hiện vài tia lửa.

Võ Thương Phá lập tức nhảy về phía sau, thanh kiếm trong tay nặng nề chém xuống đất, cắt mặt đất thành một khe hở cực lớn.

Hắn không ngừng lui về sau, ngay cả người lẫn kiếm cũng lùi về sau sáu bảy mét.

Mặt đất để lại một đường dài sáu bảy mét do bị kiếm chém xuống.

Tất nhiên Tiêu Chính Văn cũng không dễ chịu gì.

Hai chân anh trượt thành một đường dài bảy tám mét ngay tại chỗ.

Con dao quân đội năm cạnh cũng nhanh chóng quay về trong tay.

Nhưng hiển nhiên Tiêu Chính Văn đã bị thương.

Giữa ngón cái và ngón giữa nứt toác chảy máu.

Đọc truyện chữ Full