TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 830

Chương 830: Chiến đấu Tiêu Chính Văn cau mày!

Mạnh!

Rất mạnh!

Không ngờ thực lực của người này lại mạnh đến vậy!

Kể từ khi Tiêu Chính Văn gia nhập quân đội, tung hoành ngang dọc, hiếm khi gặp đối thủ!

Ngoại trừ khoảng thời gian trước ở nhà họ Viên, lúc đó anh chỉ mới đạt tới cảnh giới sáu sao nên đánh không lại Viên Thiên Kiệt đã ở cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương ra, thì chưa từng thua ai!

Nhưng hôm nay, người đàn ông trẻ tuổi cầm thanh kiếm trước mặt có thực lực rất mạnh, ngang sức với anh.

Thậm chí xét về mức độ nào đó thì khả năng khống chế sức mạnh của đối phương còn mạnh hơn anh!

Chỉ một nhát kiếm đã khiến anh rơi vào nguy hiểm!

Khoảnh khắc này, trong lòng Tiêu Chính Văn cực kỳ cảnh giác, trên người cũng dâng lên tinh thần chiến đấu mãnh liệt!

Lúc này ở phía đối diện, Võ Thương Phá cũng không dễ chịu gì!

Đôi mắt sáng ngời của hắn như có linh hồn nhìn chòng chọc vào Tiêu Chính Văn ở phía đối diện, thầm ngạc nhiên và kích động không kém Tiêu Chính Văn!

Tên này rất mạnh!

Trong cùng cảnh giới, không ai có thể trụ được dưới nhát kiếm của hắn!

Tiêu Chính Văn là người đầu tiên!

Lúc này, hai tay Võ Thương Phá cầm chuôi kiếm, không cử động!

Không phải hắn không muốn cử động mà giờ cánh tay hắn đã bị tê vì cú đánh vừa nãy!

Thậm chí lòng bàn tay đã bị thương, máu tươi từ từ rỉ ra!

Khoảnh khắc này, hai người vô cùng cảnh giác quan sát đối phương, không ai dám manh động.

Võ Thương Phá chậm rãi nâng kiếm lên, vô cùng cẩn trọng nhìn Tiêu Chính Văn ở đối diện rồi lên tiếng: “Anh rất mạnh”.

Thật ra trước khi tới, Võ Thương Phá còn khinh thường Tiêu Chính Văn.

Vốn dĩ hắn định đánh nhanh thắng nhanh, xem thử sức mạnh vua Bắc Lương của Hoa Quốc như thế nào.

Nếu quá tệ thì hắn sẽ dạy dỗ đối phương, cũng xem như hoàn thành việc mà ông Long giao phó.

Nhưng bây giờ Võ Thương Phá biết mình đã sơ suất rồi.

Dường như Tiêu Chính Văn còn mạnh hơn bản thân hắn nữa!

Cùng lúc đó, một ngọn lửa đã lâu không được thắp sáng trong đáy lòng hắn đang bùng cháy hừng hực!

Đó là khát vọng với đối thủ, là sự cuộn trào của tinh thần chiến đấu.

Hai mươi bảy năm, Võ Thương Phá chưa từng rời khỏi Võ Thần Tông, hắn cứ luyện công, luyện công rồi lại luyện công!

Hắn đã luyện tới cảnh giới không ai có thể đánh lại một chiêu của hắn, hắn luyện tới mức bản thân hắn quên đi ý nghĩa và phương hướng của việc luyện công!

Cho đến ngày hôm nay, Võ Thương Phá mới nhận thấy hắn đã có phương hướng và mục tiêu mới!

Bây giờ, hắn rất mong được đấu một trận với Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn cau mày, lạnh lùng nhìn người đàn ông tay cầm kiếm ở đối diện, trầm giọng hỏi: “Anh là ai?”

“Võ Thương Phá”.

Võ Thương Phá dửng dưng nói ra tên của mình, nhưng lại không nhắc tới thân phận thiếu tông chủ của Võ Thần Tông.

Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn nhíu mày lại, anh hoàn toàn không biết đến cái tên này.

Anh nói: “Con dao phóng ra ban ngày là của anh phải không?”

“Phải”.

Võ Thương Phá trả lời.

“Vì sao anh lại khiêu chiến với tôi?”, Tiêu Chính Văn lại hỏi.

Lúc này Võ Thương Phá đã giương kiếm lên, bình thản nói: “Để hoàn thành nhiệm vụ mà ông ấy giao cho tôi, cũng vì rèn luyện”.

Nghe thấy mấy lời này, Tiêu Chính Văn nhăn mặt hỏi ngược lại: “Ai giao nhiệm vụ cho anh?”

“Không thể nói, đánh thắng tôi thì anh sẽ biết”.

Võ Thương Phá nói, trong mắt tỏa ra ánh sáng sắc bén!

Đột nhiên hắn dẫm mạnh hai chân xuống đất, mặt đất nứt toác, sau đó hai tay hắn cầm thanh kiếm đen cực lớn chém về phía Tiêu Chính Văn!

Thanh kiếm đen đó cao bằng một người!

Lúc chém ngang, lưỡi kiếm phản chiếu tia sáng lạnh lẽo đến thấu xương dưới ánh trăng ảm đạm.

Nhát kiếm này đủ để chém xe tăng làm hai, huống hồ là một người!

Ngoài ra, nhát kiếm này của Võ Thương Phá có tốc độ cực nhanh, cứ như tia chớp loé lên trong nháy mắt!

Thậm chí khoảnh khắc hắn xông tới, đã tạo ra một làn sóng vô hình giữa lưỡi kiếm và cơ thể hắn!

Tiêu Chính Văn cũng không chịu thua kém, đột nhiên anh nghiêng người và lao tới như con báo linh hoạt!

Khi giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn đối diện trực tiếp với thanh kiếm!

Keng!

Bỗng chốc âm thanh vang lên như sấm rền!

Lưỡi kiếm va chạm với con dao quân đội năm cạnh, phát ra tia lửa, sau đó dừng ở giữa không trung!!

Hai bên bắt đầu đối kháng!

Nhưng lại không hề nhúc nhích!

Võ Thương Phá ngay lập tức dùng thanh kiếm đánh xuống, tựa như lưỡi liềm, muốn một nhát đánh bay Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn cau màu, anh trở mình nhảy ra sau, đồng thời chân đang mang đôi giày da đá vào thanh kiếm!

Keng, Tiêu Chính Văn mượn lực đàn hồi, nhanh chóng lùi về sau vài mét rồi tiếp đất vững vàng!

Võ Thương Phá thu lại thanh kiếm, ầm, mũi kiếm nặng nề cắm vào mặt đất, bỗng chốc tạo thành hình mạng nhện xung quanh!

Cùng lúc đó, Võ Thương Phá bật cười, giơ tay lên lấy mấy cây kim châm ra khỏi vai phải của mình, phủi bay đi và nói: “Thủ đoạn được đó!”

Tiêu Chính Văn cười nhạt, giật mạnh chiếc áo sơ mi mới bị mũi kiếm xé rách ở trên ngực, nói: “Anh cũng không kém”.

Lúc này, anh cầm con dao quân đội năm cạnh trong tay, ánh sáng sắc lạnh của những cây kim châm toả ra giữa những ngón tay!

Khoảnh khắc anh nhảy về phía sau, tay trái của anh bắn ra mấy tia sáng màu vàng, tất cả đều xuyên thủng cánh tay phải của Võ Thương Phá!

Gió lạnh thổi qua, hai người đứng ở võ đài, ý chí chiến đấu càng lúc càng mãnh liệt!

Lúc này, Võ Thương Phá đột nhiên thu kiếm lại, sau đó chắp tay sau lưng, hai mắt lập loè ánh sáng, nói: “Anh rất mạnh, là đối thủ mạnh nhất mà tôi gặp. Hy vọng sau này chúng ta còn có thể đấu thêm lần nữa”.

Nói xong, Võ Thương Phá xoay người chuẩn bị rời đi.

Trước khi hắn đi lại nói thêm một câu: “Vua Bắc Lương, cẩn thận ông Long, cẩn thận Võ Thần Tông! Tôi chỉ có thể làm được như này. Ba tháng sau tôi sẽ tiến vào cảnh giới Thiên Vương! Tôi mong là lúc đó anh cũng có thể trở thành cường giả Thiên Vương! Nếu lúc đó anh còn chưa đột phá Bán Bộ Thiên Vương, vậy tôi sẽ chém chết anh không thương tiếc!”

Dứt lời, Võ Thương Phá nhân lúc trời tối, biến mất trong tầm nhìn của Tiêu Chính Văn.

Lúc này, Tiêu Chính Văn đứng ở chỗ cũ, hai tay đút vào túi quần, chân mày cau lại, lộ vẻ vô cùng nghiêm trọng.

Nghe ý trong câu nói cuối cùng của Võ Thương Phá thì chuyện hôm nay là do ông Long bày ra!

Ông ta đã biết mình nghi ngờ ông ta rồi sao?

Hơn nữa, chuyện này lại còn có bóng dáng của Võ Thần Tông!

Chẳng lẽ vụ thảm sát nhà họ Tiêu năm đó có liên quan với Võ Thần Tông?

Trong phút chốc, Tiêu Chính Văn cảm nhận được áp lực chưa từng có!

Võ Thần Tông – tông môn lớn nhất của Hoa Quốc!

Cũng là “người dẫn đầu” của võ tông của Hoa Quốc!

Nền tảng bên trong thâm sâu không lường được!

Anh phải trở nên mạnh hơn!

Khoảnh khắc này, trong lòng Tiêu Chính Văn tràn đầy khát vọng phải trở nên mạnh hơn!

Chỉ khi đủ mạnh, mạnh tới mức khiến ông Long và Võ Thần Tông không dám xem thường, Tiêu Chính Văn mới có thể bảo vệ được Khương Vy Nhan và Na Na, mới bảo vệ được những thứ mà anh trân quý!

Đồng thời, người xung quanh anh cũng cần phải nhanh chóng trưởng thành và trở nên mạnh hơn!

Bởi vì Tiêu Chính Văn cảm thấy sắp có sự thay đổi lớn!

Mà trước lúc đó, anh phải trở nên mạnh hơn, nhanh chóng đột phá cảnh giới Thiên Vương!

Chẳng mấy chốc, Tiêu Chính Văn quay về biệt thự.

Cùng lúc đó, ở chỗ Dược Vương Cốc có mười bốn bóng người bặm trợn, nhân lúc trời tối lên máy bay chuyên dụng rồi hạ cánh tại sân bay Giang Trung!

Đọc truyện chữ Full