TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 836

Chương 836: Không ưa thì đánh

Đương nhiên. Những thứ này đều là lúc trước hội trưởng Lý dạy cô ta, lúc này ông ta liếc nhìn cô ta với ánh mắt tán thưởng!

Hoàng Khắc Long khẽ nhấp một ngụm vang đỏ, ung dung bình tĩnh nói: “Uy hiếp Dược Vương Cốc sao, lần đầu tiên tôi nghe đấy, thú vị thật”.

Hội trưởng Lý căng thẳng nhìn Hoàng Khắc Long, mục đích của ông ta rất đơn giản, đó là lột đi tấm da hổ của Dược Vương Cốc, hung hăng trấn áp Tiêu Chính Văn kiêu ngạo kia!

Hơn nữa, ông ta cũng nhìn ra, cậu Hoàng đã động lòng với Khương Vy Nhan, ánh mắt vừa nãy đã nói lên tất cả.

“Cậu Hoàng, bây giờ mọi người qua đó nhé?”, hội trưởng Lý nhỏ giọng hỏi.

Hoàng Khắc Long lắc ly rượu trên tay, đi thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

Hắn mỉm cười, chậm rãi, từ tốn bước đến, thể hiện mình rất tự nhiên phóng khoáng, là cậu chủ của một gia tộc lớn.

Giờ phút này trong mắt hắn chỉ có Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn đương nhiên cũng nhận ra Hoàng Khắc Long đang đi đến chỗ mình.

Hầu hết những người có mặt ở đây đều là những nhân vật ưu tú trên thương trường, tất nhiên đều nhìn ra động tĩnh ở bên này, trong nháy mắt có khá nhiều người đã nhận ra thân phận của Hoàng Khắc Long, sao ban nãy họ không chú ý đến mỏ vàng di động này nhỉ?

Rất nhiều người bắt đầu chậm rãi di chuyển đến gần Tiêu Chính Văn và Hoàng Khắc Long.

Hoàng Khắc Long cứ yên lặng quan sát Tiêu Chính Văn như vậy khiến anh hơi khó chịu.

Hoàng Khắc Long bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn, lịch thiệp giơ tay ra bắt tay, mỉm cười nói: “Xin chào, rất vui được gặp anh, tôi là Hoàng Khắc Long”.

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, cố nhớ lại rồi hỏi: “Người của Dược Vương Cốc sao?”

Hoàng Khắc Long gật đầu đáp: “Đúng vậy”.

“Vậy anh vui mừng cái gì?”, Tiêu Chính Văn hỏi lại.

Nghe vậy, Hoàng Khắc Long hơi ngây người, hội trưởng Lý và đám người sau lưng ông ta cũng sững sờ.

Bầu không khí hơi ngượng ngập, có thể nói Tiêu Chính Văn không hề nể mặt Hoàng Khắc Long, một câu nói đã khiến đối phương cạn lời.

Hoàng Khắc Long chỉ có thể gượng cười, khóe mắt giật giật, toàn thân toát ra dáng vẻ phóng khoáng, nói: “Anh Tiêu thật biết nói đùa, tôi đã nghe nói về chuyện liên quan đến ông Ngụy lúc trước rồi, là ông ta sai trước, tôi qua đây muốn thay ông ta nói câu xin lỗi với anh Tiêu và cô Khương”.

Tiêu Chính Văn cau mày, anh không ngờ một người như Hoàng Khắc Long lại có thể bình tĩnh, trấn định như vậy, hơn nữa còn khá rộng lượng.

Nhưng Tiêu Chính Văn cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên không thể bị lừa chỉ bằng vài ba câu nói của Hoàng Khắc Long.

Tuy vậy, mấy lời nói của Hoàng Khắc Long lại khiến những người khác lộ ra ánh mắt tán thưởng, quả nhiên, cậu ba của Dược Vương Cốc thật sự là người trầm tính và phóng khoáng!

Hoàng Khắc Long mang theo khuôn mặt tươi cười, hờ hững nói tiếp: “Anh Tiêu, không biết anh có thời gian không, uống với tôi vài ly được chứ? Chúng ta cùng nói về chuyện giữa anh và Dược Vương Cốc”.

Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm hắn, trong mắt tràn ngập sự lạnh lẽo, hoàn toàn không có chút thiện cảm nào.

Bởi vì anh cảm thấy ánh mắt tên Hoàng Khắc Long này nhìn anh hơi kỳ quái, đừng thấy bề ngoài hắn tỏ ra phóng khoáng mà lầm, sự âm trầm ẩn giấu nơi đáy mắt hắn thâm sâu không lường được.

Tiêu Chính Văn rất ghét bị người khác nắm thóp, nhất là kẻ luôn tự nâng mình lên cao như Hoàng Khắc Long, lúc nào cũng muốn người khác phải thuận theo ý mình.

Nhìn Hoàng Khắc Long thế nào cũng thấy tên này hệt như một con bọ, một loài sâu mọt khiến người khác vừa nhìn đã mắc ói!

Hoàng Khắc Long vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười, khiến Tiêu Chính Văn nhìn thấy là khó chịu!

Nụ cười này quá giả tạo!

“Xin lỗi, tôi và anh không quen biết, tại sao tôi phải đồng ý lời mời của anh? Hơn nữa, tôi cảm thấy anh không thân thiện, ngoài mặt cười ha ha, thật ra trong lòng lại toàn là tâm tư đen tối”.

Tiêu Chính Văn chọc thủng mặt nạ của hắn không chút thương tiếc.

“Ồ, thật xin lỗi, không biết điều gì đã chọc anh Tiêu mất hứng vậy? Vốn dĩ còn định uống rượu kết bạn với anh, xem ra là anh Tiêu muốn từ chối tôi rồi?”

Hoàng Khắc Long không vì chuyện bị Tiêu Chính Văn từ chối mà lộ ra tâm trạng xao động, dường như hắn đã đoán trước được đối phương sẽ từ chối.

Tiêu Chính Văn cầm ly vang đỏ, lẳng lặng đứng một bên, trên mặt dần nở nụ cười nhạt, không biết giờ phút này anh đang nghĩ gì.

Nhưng Khương Vy Nhan biết rõ, Tiêu Chính Văn đang che giấu ý định xấu xa nào đó hoặc là Hoàng Khắc Long gặp rắc rối rồi!

Bốp, bốp, bốp!

Trong sảnh lớn đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, Tiêu Chính Văn đặt ly vang đỏ xuống, đột nhiên vỗ tay mấy tiếng vang dội!

Mọi người khó hiểu nhìn anh, không rõ anh định làm gì.

“Muốn làm quen với tôi cũng được, rất đơn giản, tôi nhớ lần trước tôi từng nói, chỉ cần người của Dược Vương Cốc xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ dạy bọn họ cách làm người đàng hoàng. Thật không may, anh là người đầu tiên nghiệm chứng câu nói này”.

Tiêu Chính Văn vừa vỗ tay vừa chậm rãi đi đến trước mặt Hoàng Khắc Long, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói lạnh như băng: “Thật xin lỗi, anh Hoàng của Dược Vương Cốc, lời nói vừa nãy của anh khiến tôi rất khó chịu, con người tôi có một khuyết điểm, mắt không chứa nổi một hạt cát”.

Bị Tiêu Chính Văn nhìn như vậy, Hoàng Khắc Long đột nhiên cảm thấy đứng trước mặt mình không phải là người, mà là một con sói, toàn thân hắn rét lạnh từ đầu đến chân, khóe miệng khẽ run rẩy nhưng vẫn cố duy trì vẻ kiêu ngạo của bản thân, cười nhạt nói: “Anh muốn làm gì?”

“Làm gì ư? Rất đơn giản, tôi làm một phép so sánh nhé, khi một con chó nhe răng nanh với anh, anh sẽ làm gì? Đương nhiên là đánh chó rồi”.

Tiêu Chính Văn vuốt cằm, lạnh lùng nói.

Lúc nói, trong mắt anh bỗng nhiên lóe lên tia sáng.

Lúc này Hoàng Khắc Long đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, phóng khoáng ban đầu, hắn thực sự cảm thấy bản thân đang bị một con sói đói nhìn chằm chằm!

Hắn vô thức muốn lùi lại, nhưng hai chân như dính keo không thể động đậy!

Toi rồi!

Sắp có chuyện rồi!

Ngay lập tức, Tiêu Chính Văn nhấc chân, hung hăng dùng lực đá thẳng vào bụng Hoàng Khắc Long!

Đơn giản và thô bạo, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người!

Cú đá này của Tiêu Chính Văn không hề nhẹ, chỉ một cước đã khiến Hoàng Khắc Long như diều đứt dây, bay ra xa tận bốn năm mét!

Trong tích tắc, Hoàng Khắc Long khuỵu gối dưới đất, ôm lấy bụng, cả người co giật, ói ra nước chua trong dạ dày, đồng thời rượu vang ban nãy uống đều ói ra hết!

Hơn nữa thoạt nhìn còn giống như ói ra máu!

Đám người tham gia tiệc đều là quan chức quyền quý, cảnh tượng này khiến ai nấy đều sững sờ!

Đó là cậu ba của Dược Vương Cốc, là người đại diện cho Dược Vương Cốc đến Giang Trung thị sát dự án, vung tay một cái là đầu tư hàng trăm triệu tệ, vậy mà Tiêu Chính Văn này chỉ một câu không hợp thôi đã đá người ta văng ra xa!

Đây chính là hành vi lỗ mãng!

Những người có mặt ở đây đều sắp phát điên, cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ hoàn toàn rồi!

Rốt cuộc Tiêu Chính Văn có lai lịch thế nào chứ, lại dám đụng đến cậu ba của Dược Vương Cốc!

Hắn chán sống rồi à?

Cứ như vậy, Hoàng Khắc Long quỳ trên mặt đất nôn khan, căn bản không ai dám bước đến giúp đỡ, ngay cả hội trưởng Lý luôn núp phía sau vui vẻ cười trên nỗi đau của kẻ khác, lúc này cũng từ từ hoàn hồn, không thể tiến nổi một bước!

Xong rồi!

Đánh ông Ngụy, bây giờ lại đá cả Hoàng Khắc Long!

Vua Bắc Lương này, quả thật hống hách bá đạo!

Đọc truyện chữ Full