TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 837

Chương 837: Nổi giận, muốn giết Tiêu Chính Văn

Khương Vy Nhan nhíu mày nhưng cô không để tâm lắm.

Hoàng Khắc Long nằm rạp dưới đất, hắn cảm giác như có một vật nặng đập vào ngực mình, cơn đau thấu trời như có vô số người đang liên tục đấm vào bụng.

Có thể nào Hoàng Khắc Long cũng không ngờ hắn lại bị đánh bẹp dí chỉ với một cú đá của đối phương.

Hơn nữa hắn còn thay mặt cho Dược Vương Cốc.

Chỉ với chuyện tối nay, Dược Vương Cốc xem như đã mất hết mặt mũi!

Hoàng Khắc Long quỳ rạp dưới đất cảm giác bụng mình đã đỡ hơn một chút mới ngẩng đầu lên, sắc mặt u ám, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, chật vật bò dậy.

Lúc này Hoàng Khắc Long đã không còn khí chất tao nhã, phong độ trước đó nữa mà trở nên cực kỳ nhếch nhác, cả người căng cứng, ngọn lửa giận bùng cháy hừng hực.

Hoàng Khắc Long lau vết bẩn nơi khóe miệng, sau đó tức giận cởi cúc áo, giận dữ ném xuống đất, chỉ vào Tiêu Chính Văn hét: “Mày có biết mày vừa làm gì không hả?”

Giọng Hoàng Khắc Long kèm theo cơn giận, hơi khàn, ánh mắt tràn ngập sự căm phẫn. Hắn nhìn Tiêu Chính Văn đang thờ ơ, không xem mình ra gì, ánh mắt hắn cứ như đang nhìn kẻ thù sát hại bố mình.

Quả thật đây là lần đầu tiên Hoàng Khắc Long mất mặt trong một bữa tiệc sang trọng như vậy, bị đá một cước vào bụng e là nỗi nhục lớn nhất đời này của hắn.

Tiêu Chính Văn rất bình thản, nhún vai nói: “Hoàng Khắc Long, tôi đá anh cũng có nghĩa là tôi không sợ anh”.

“Mày tự cao quá rồi đấy! Mày sẽ hối hận vì những việc hôm nay mày làm. Mày hãy đợi đấy”, Hoàng Khắc Long nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không phải chứ anh Hoàng của tôi ơi, anh lại nói ra mấy lời mà một đứa con nít ba tuổi nói khi thua trận sao, anh không cảm thấy mất mặt à? Bây giờ tôi đang đứng trước mặt anh, anh có thể trả thù tôi mà”, Tiêu Chính Văn giễu cợt nói.

“Mày! Quá kiêu ngạo rồi đấy!”

Hoàng Khắc Long muốn mắng chửi nhưng lại không mắng nên lời, cơn giận bị đè nén trong ngực!

Tiêu Chính Văn nhìn Hoàng Khắc Long đang tức giận, nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Anh Hoàng, nếu tôi là anh, tôi sẽ không ở lại đây để người khác chê cười đâu. Nếu anh có bản lĩnh thì bây giờ nên đạp tôi một phát để lấy lại thể diện, chứ không phải cứ lải nhải như đàn bà thế kia đâu, như thế chỉ chứng tỏ anh rất yếu đuối thôi”.

Sắc mặt Hoàng Khắc Long càng trở nên khó coi, có vẻ như hắn cũng không biết mình nên phản ứng thế nào.

Hắn vốn dĩ chỉ muốn thăm dò trước nhưng bây giờ lại rơi vào tình thế đâm lao phải theo lao.

“Được, hay lắm! Mày là người đầu tiên dám thách thức người của Dược Vương Cốc, mày sẽ trả giá cho hành động và lời nói tối nay cũng như lần trước của mình, Dược Vương Cốc tao không phải là tông môn bé nhỏ để mặc người ức hiếp. Tiêu Chính Văn, mày đợi đó, sau đêm nay, Hoa Quốc sẽ không còn chỗ nào có mặt mày nữa”.

Hoàng Khắc Long hung dữ nói, ánh mắt lóe lên tia sáng.

“Được, tôi đợi”.

Tiêu Chính Văn đứng trước mặt Hoàng Khắc Long, giọng nói toát lên vẻ lạnh lùng: “Nhưng trước đó, tôi quyết định lấy lại chút lợi ích!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn lại đạp hắn một cước nữa, chiếc giày da đen bóng đạp mạnh lên ngực Hoàng Khắc Long.

Lúc này Hoàng Khắc Long có cảm giác ngực mình như bị ai đó dùng búa đập mạnh vào, hô hấp bị tắc nghẽn, mùi máu tanh cũng theo đó lan tràn ra miệng, sau đó phụt ra ngoài.

Cũng trong lúc đó, Hoàng Khắc Long bị ngã văng ra xa, đồng thời hắn ngửa đầu phun ra một ngụm máu.

Tiêu Chính Văn chỉ dùng hai phần sức lực của mình đã làm hắn bị thương nặng, có lẽ phải nằm trên giường mấy tháng mới khỏi.

“Hôm nay tôi vốn dĩ không muốn gây chuyện nhưng anh lại không biết tốt xấu cứ đâm đầu vào gây sự, thế nên đây là chút dạy dỗ dành cho anh!”

Tiêu Chính Văn nhìn Hoàng Khắc Long ho khù khụ nói: “Tôi hy vọng lần này trở về anh có thể chuyển lời của tôi, Giang Trung không chào đón người của Dược Vương Cốc, nếu dám đến lần nữa thì tôi không quan tâm mà sẽ giết Dược Vương Cốc các anh đấy”.

Ầm!

Câu nói này như sét đánh ngang tai!

Người ở hội trường đều chấn động bởi câu nói của Tiêu Chính Văn.

Giết Dược Vương Cốc?

Giọng điệu này ngông cuồng biết bao!

Anh ta không sợ chết thật sao?

Lúc này người quản lý khách sạn cũng vội vã chạy đến, sau đó bảo người đưa Hoàng Khắc Long đi chữa trị.

Hội trưởng Lý đứng trong đám người toát mồ hôi ướt đẫm cả trán, hốt hoảng không thôi.

Ngẫm nghĩ một lát, ông ta cũng lặng lẽ chạy ra ngoài đi theo mấy người phía trước.

Dù sao cũng là một khúc nhạc đệm, nhưng dư âm khúc nhạc đệm này lại âm thầm diễn ra.

Nửa tiếng sau, bầu không khí của khách sạn mới dần bình ổn trở lại, khách mời tham gia bữa tiệc cũng bắt đầu tán gẫu với nhau.

Trong lúc đó hội trưởng Lý đến thăm Hoàng Khắc Long, biết rõ tình hình đại khái rồi lại quay về khách sạn. Còn Hoàng Khắc Long không đến bệnh viện mà rời khỏi khách sạn ngay, không rõ đi đâu.

Có lẽ là một trận phong ba sắp diễn ra.

Hơn mười phút sau ở bệnh viện thành phố Giang Trung.

Hoàng Khắc Long ôm ngực, vô cùng tức giận nhìn ông Ngụy đang run lẩy bẩy quỳ trước mặt nói: “Tôi phải ra lệnh giết Tiêu Chính Văn ngay lập tức. Hắn lại dám đánh tôi, còn không xem Dược Vương Cốc ra gì. Tôi phải giết hắn ngay!”

Ông Ngụy mặc bộ đồ bệnh nhân quỳ dưới đất, trán ướt đẫm mồ hôi nói: “Vâng cậu ba, tôi sẽ đi sắp xếp!”

Nói rồi ông ta vội vã đứng dậy, sau khi kiểm tra vết thương cho Hoàng Khắc Long liền hỏi: “Cậu ba, cậu không sao chứ?”

Hoàng Khắc Long lạnh lùng nói: “Tôi không sao, đã uống thuốc nội thương rồi”.

Nghe thế, ông Ngụy mới lau mồ hôi trên trán.

Nếu Hoàng Khắc Long mà xảy ra chuyện ở Giang Trung thì ông ta cũng đi chết là vừa.

Sau đó ông ta nói: “Cậu ba này, trước khi cậu đến, tôi đã cho Thất Tuyệt Thất Sát bí mật trà trộn vào Giang Trung”.

“Thất Tuyệt Thất Sát?”

Nghe ông Ngụy nói thế, ánh mắt Hoàng Khắc Long hơi biến đổi, sau đó nói: “Là mười bốn tên tử sĩ mà ông nuôi dưỡng đó à? Đều là cường giả cảnh giới đại sư võ đạo đỉnh cao phải không?”

“Vâng!”

Ông Ngụy cười nói, sau đó vỗ tay.

Ngay lập tức, mười bốn người mặc bộ đồ màu đen bước vào, toàn bộ đều quỳ một gối xuống đất cung kính nói với Hoàng Khắc Long: “Chào cậu ba!”

Hoàng Khắc Long nhìn mười bốn cường giả quỳ trước mặt, sắc mặt thoáng qua vẻ lạnh lùng nói: “Tốt! Tốt lắm! Bây giờ các người đi giết tên Tiêu Chính Văn ngay. Còn nữa, tôi muốn người phụ nữ bên cạnh hắn phải sống, tối nay tôi phải lấy máu của cô ta để điều chế Đại Hoàn Đan!”

“Vâng!”

Thất Tuyệt Thất Sát đáp, sau đó xoay người rời khỏi bệnh viện.

Không lâu sau, mười bốn người này xuất hiện trước cửa khách sạn.

Khoảnh khắc đó, sát khí bao phủ khắp nơi, cuồn cuộn như muốn nghiền nát cả bầu trời.

Tiêu Chính Văn ở trong đại sảnh khách sạn cũng lập tức cảm nhận được mười bốn luồng sát khí.

Anh nhíu mày, thầm nghĩ người của Dược Vương Cốc đến cũng nhanh đấy!

Sau đó anh nói với Khương Vy Nhan mấy câu rồi một mình ra khỏi khách sạn.

Mười bốn bóng người như ma quỷ trước mặt đứng thẳng tắp trong bóng đêm.

Tiêu Chính Văn bước ra ngoài nhìn người bốn người trước mặt, bình thản nói: “Dược Vương Cốc cũng được đấy, mười bốn cường giả cảnh giới đại sư võ đạo đỉnh cao. Nhưng đáng tiếc tối nay các anh sẽ chết hết ở đây”.

Mười bốn người này bỗng rút vũ khí ra, lạnh lùng nói: “Giết!”

Ngay sau đó, bọn chúng như mười bốn con báo săn lao về phía Tiêu Chính Văn.

Đọc truyện chữ Full