TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 846

Chương 846: Quân Bắc Lương tập kết

Ánh mắt ba trăm nghìn binh lính Bắc Lương ở đó đều tràn đầy sự tự hào, tự hào họ có người anh em anh dũng như vậy, tự hào vì họ còn có một vị chủ soái tuyệt vời như thế.

“Chủ soái, thế bên kia thì sao?”

Long Nhất thận trọng hỏi, nhưng không phải vì anh ta sợ mà vì anh ta là một trong những Long Tướng của Bắc Lương nên phải suy xét cho Tiêu Chính Văn nhiều hơn.

“Tôi đã nói rồi, xảy ra chuyện gì cứ để tôi gánh vác, hơn nữa tôi dám khẳng định sẽ không có chuyện gì cả, Hoa Quốc không để mọi người chịu thiệt đâu, yên tâm đi”, Tiêu Chính Văn nói.

“Vâng”.

Long Nhất gật đầu không nhiều lời nữa, sao anh ta lại không mong đích thân đi báo thù cho các anh em của mình cơ chứ.

“Chủ soái, giờ người nước Khổng Tước lại khoác lác trắng trợn trên tin tức quốc tế, bẻ cong sự thật, anh có cần xem tin tức không?”

Anh ta thẳng thắn hỏi.

Tiêu Chính Văn gật đầu rồi cầm lấy máy tính bảng đọc lướt qua.

“Theo tin tức của các phóng viên tiền tuyến của nước Khổng Tước, quân Bắc Lương Hoa Quốc tự biết đuối lý nên đã cho lui quân ra khỏi một trăm kilomet đường biên giới, đủ để chứng minh quân đội Hoa Quốc thầm thừa nhận hành vi không đúng của mình”.

“Không khó để nhận ra, quân đội Hoa Quốc đã trở nên lạc hậu hơn nước Khổng Tước nhiều. Điều này chứng tỏ nước Khổng Tước lại đặt một nền móng về quân sự. Các chuyên gia dự đoán cần ít nhất ba mươi năm thì Hoa Quốc mới có thể đạt đến trình độ như hiện tại của nước Khổng Tước”.

“Nước Khổng Tước cũng bày tỏ sự tiếc nuối về việc các binh lính Hoa Quốc chết vì bị nổ bom do ăn cắp kỹ thuật, mong rằng lần sau binh lính Hoa Quốc đừng làm hành vi đê hèn này nữa”.

Ngoài những điều này, phía sau còn hàng loạt những lời khoe khoang, khoác lác về nước Khổng Tước và hạ thấp Hoa Quốc.

“Vốn dĩ tôi chỉ định xem xét vài ảnh hưởng, bàn bạc chiến thuật rồi mới hành động, giảm mức thiệt hại đến mức thấp nhất”.

“Nhưng nếu người nước Khổng Tước đã muốn chết như vậy thì hôm nay tôi sẽ cho chúng được toại nguyện”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Bắc Lương vào ban đêm lại im ắng, tĩnh mịch khác thường, ngoài những cơn gió gào thét ra thì chỉ có tiếng hú của thú rừng.

Nếu là trước đây thì chỉ có một binh lính Bắc Lương canh gác, còn lại đều đi ngủ hết. Nhưng đêm nay, không một binh lính Bắc Lương nào ngủ, mà họ đang tập kết năm mươi nghìn binh lính ở một bãi đất trống.

Để nước Khổng Tước không biết được hành động của mình, Tiêu Chính Văn ra lệnh không được đốt lửa, bật đèn.

“Báo cáo chủ soái, đã tập kết xong năm mươi nghìn binh lính Bắc Lương, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát”.

Long Nhất lớn giọng nói.

“Phát tín hiệu, tiêu diệt quân địch, lấy lại những gì của Bắc Lương, lập tức hành động!”

Tiêu Chính Văn vung tay.

Soạt!

Mặc dù có mấy chục nghìn binh lính Bắc Lương nhưng hành động thì lại như chỉ có mấy người, không hề lộn xộn hay tạo ra động tĩnh lớn nào.

Ngược lại bên nước Khổng Tước, binh lính của họ đã đi ngủ từ sớm, lúc này người phụ trách canh gác trên trạm canh gác đang uống rượu.

“Tashi, anh nói xem đám người Hoa Quốc có thể nhẫn nhịn như thế sao? Bị chúng ta nói như vậy mà lại chả có động tĩnh gì cả”.

Một binh lính nước Khổng Tước vừa uống rượu vừa nói.

“Này, Monli, chúng sợ binh lính nước Khổng Tước chúng ta chứ sao! Dù sao chúng ta cũng có Ngưu Thần bảo vệ, không phải anh không biết quân lính Hoa Quốc đều là một đám nhát cáy. Nếu chúng dám gây chiến tranh, một nghìn binh lính nước Khổng Tước chúng ta có thể tiêu diệt cả quân Bắc Lương bọn họ”.

Tashi uống một hớp rượu nói.

“Cũng phải, binh lính nước Khổng Tước ta là vô địch, chưa có một quân đội nào trên thế giới có thể đối địch được với binh lính nước Khổng Tước chúng ta”.

Monli gật đầu, cảm thấy Tashi nói rất có lý.

Hai binh lính phụ trách canh gác vẫn chưa phát hiện mấy chục nghìn binh lính Bắc Lương đã có mặt trong phạm vi mười kilomet.

Nếu lúc này là ban ngày, hơn nữa có người đứng quan sát từ trên cao như thế thì mấy chục nghìn binh lính Bắc Lương sẽ không tiếp cận quân doanh nước Khổng Tước từ bên này, mà sẽ bao quanh bốn phía để tạo thành một vòng vây cực lớn.

Thời gian trôi qua, vòng vây cũng dần thu hẹp lại.

Đến khi bọn Tashi nhìn thấy một khoảng màu đen ở đằng xa thì vòng vây của binh lính Bắc Lương đã cách quân doanh biên giới nước Khổng Tước chưa đến một kilomet.

“Chuyện gì vậy? Là quân Bắc Lương sao?”

Tashi hô lên.

“Hình như là vậy, có lẽ là mấy chục nghìn người, chúng ép sát đến đây, chúng điên rồi sao?”

Monli cũng rất hoảng hốt.

“Không sao, dù quân số chúng nhiều nhưng chỉ cần người của chúng ta xuất trận thì có thể giết sạch bọn chúng”.

Tashi lớn tiếng nói.

“Cũng phải!”

Monli bình tĩnh kéo chuông báo động.

Leng keng leng keng!

Chuông báo động vang lên, nếu tín hiệu khẩn cấp này mà ở Hoa Quốc thì chắc chắn các binh lính Hoa Quốc có thể tập kết xong trong vòng một phút.

Nhưng đã ba phút trôi qua rồi mà binh lính nước Khổng Tước vẫn chưa ra khỏi doanh trại.

Mà dù có số người ra khỏi doanh trại rồi cũng còn trong tình trạng mơ màng chưa tỉnh, có người còn cởi trần, cũng chẳng cầm theo vũ khí.

Ầm ầm ầm!

Không cần biết bên nước Khổng Tước đã chuẩn bị xong chưa, quân đội xe thiết giáp của quân Bắc Lương vẫn tiến thẳng vào.

Chỉ trong chốc lát, ánh lửa rực trời, mặt đất chấn động.

Doanh trại nước Khổng Tước đều tập trung ở một nơi, nên quân thiết giáp của binh lính quân Bắc Lương không cần nhắm chuẩn xác vào mục tiêu, mà chỉ cần cho nổ tung về một hướng là được.

Đến khi đạn pháo nổ ngay bên cạnh làm rất nhiều người bị thương, binh lính nước Khổng Tước mới hoàn hồn tỉnh táo bắt đầu tấn công lại.

Chúng lấy súng trường cất giấu đã lâu ra, sau đó chạy sang bốn phía đón địch.

“Đến đây đi bọn rác rưởi Hoa Quốc, bọn mày sẽ bị binh lính nước Khổng Tước hủy diệt ngay tại đây”.

“Bọn binh lính Hoa Quốc lạc hậu, hôm nay phải cho bọn mày thấy sức mạnh của cường quốc quân sự thế giới”.

“Mau giết sạch bọn chúng, lát nữa còn có thể ngủ ngon”.

Nhưng khi chúng tấn công quân Bắc Lương bằng thứ vũ khí mà chúng tự hào thì bên Bắc Lương không hề bị tổn thất gì.

Tiêu Chính Văn để đội quân xe thiết giáp đi ngay trước mặt, đạn rơi xuống xe thiết giáp cũng chỉ để lại vết xước trắng mờ.

“Chuyện gì thế này? Sao chúng có xe thiết giáp nhiều thế, đạn của tôi không bắn vào trong được”.

“Nước Khổng Tước chúng ta cũng chỉ có mười mấy chiếc xe thiết giáp thôi, hơn nữa đều để ở các nơi khác rồi, sao chúng có thể có đến hơn một trăm chiếc vậy?”

“Trời ạ! Chắc tôi đang nằm mơ rồi, lẽ nào quân đội quốc tế chi viện cho Hoa Quốc, trang bị những thiết bị tiên tiến cho chúng sao?”

Binh lính nước Khổng Tước bắt đầu hoảng sợ vì hỏa lực của đối phương quá mạnh, mà hỏa lực bên mình chẳng hề làm đối phương sây sát chút nào.

“Ngừng bắn!”

Tiêu Chính Văn đứng trên một chiếc xe thiết giáp lớn ra lệnh.

Xe thiết giáp ngừng bắn đạn nhưng vẫn tiến về phía trước.

“Hả? Sao chúng ngừng bắn rồi? Do hết đạn à?”

“Tôi đã nói mà, sao bỗng dưng chúng lại có hỏa lực mạnh như vậy được, hóa ra chỉ có một băng đạn thôi”.

“Ha ha ha, chúng bắn hết đạn rồi mà còn tiến vào, đây là cơ hội tốt của chúng ta, chúng ta có thể tịch thu hết xe thiết giáp của chúng”.

“Xe thiết giáp mở đường, chúng ta… ép sát qua đó!”

Tiêu Chính Văn chỉ huy.

Hàng trăm xe thiết giáp đi thẳng về phía, lúc gặp vật cản sẽ không dừng lại mà nghiền lên trên luôn.

Phía trước là tường thành của doanh trại nước Khổng Tước, nhưng xe thiết giáp của quân Bắc Lương không có ý định dừng lại.

“Chúng muốn làm gì? Tiến thẳng vào đây sao?”

Rất nhiều binh lính nước Khổng Tước ngơ ngác vì hành động của quân Bắc Lương.

Nhưng ngay sau đó, chúng nhìn thấy một cảnh tượng mà mình chưa từng thấy kể từ khi nhập ngũ đến nay.

Đọc truyện chữ Full