TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 847

Chương 847: Tôi muốn nghe sự thật

Những kiến trúc phòng thủ mà chúng tự hào đều bị xe thiết giáp của quân Bắc Lương đẩy sụp, sau đó xe thiết giáp nghiền nát.

Tất cả đều hỗn loạn!

Bên quân Khổng Tước đã cuống cuồng hết cả lên, lúc thế giới quan của chúng bị khí thế mạnh mẽ của quân Bắc Lương nghiền ép, chúng đã không còn can đảm để chiến đấu nữa.

Đối diện với thực lực, mọi thứ Tiêu Chính Văn chuẩn bị đều có mục đích!

Có lẽ Tiêu Chính Văn vẫn có thể nghĩ ra hàng nghìn cách tấn công nhưng cách nghiền ép bất chấp mọi thứ chắc chắn là biện pháp trực tiếp và chí mạng nhất.

Trong màn đêm tối tăm, binh lính Khổng Tước nhìn công trình phòng thủ lần lượt bị sụp đổ, tuyến phòng ngự tâm lý của chúng cũng bị mấy chục nghìn quân Bắc Lương của Tiêu Chính Văn làm cho sụp đổ như chính mấy công trình phòng thủ đó vậy.

Đã có không ít binh lính nước Khổng Tước đã bắt đầu rút lui, chúng chạy đến bộ tư lệnh vì nơi đó còn một phòng tuyến cuối cùng.

Tốc độ di chuyển của quân Bắc Lương không tính là chậm, trong tình huống đối phương từ bỏ phản công thì tốc độ của họ càng nhanh hơn.

Hơn nữa tư lệnh của Khổng Tước ban đầu cũng có tâm lý giống mấy binh lính đó, chỉ cần quân Bắc Lương dám đến thì hắn nghĩ chắc chắn có thể giết sạch.

Nhưng qua máy giám sát, hắn thấy quân đội thiết giáp trang bị mọi thứ vũ khí của quân Bắc Lương thì hắn mới nhận ra thực lực bên mình hoàn toàn không đủ để đánh với đối phương.

Cho nên lúc này tư lệnh nước Khổng Tước lại trốn trong phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc để chạy trốn.

“Chết tiệt, trước đây chẳng phải quân đội Hoa Quốc rất hèn yếu sao? Có ức hiếp thế nào chúng cũng không quan tâm, sao hôm nay lại hung hãn như vậy?”

“Thật kinh khủng, nếu biết sớm thì đã không khiêu khích chúng rồi”.

Ngay khi tư lệnh nước Khổng Tước đang thu dọn tài sản của mình thì một binh lính nước Khổng Tước chạy vào.

“Tư lệnh, quân Bắc Lương nước Hoa Quốc đã tấn công vào, chúng ta phải làm sao đây?”

Binh lính hoảng sợ nói.

“Làm sao ư? Đánh với chúng chứ làm sao nữa. Đừng để chúng tấn công vào, đi mau đi!”

Tư lệnh quát lên.

“Không được tư lệnh à, trang bị của chúng quá tốt, chúng ta đánh không lại, hơn nữa người của chúng ta đều lui đến đây rồi”.

Binh lính run rẩy nói.

“Cái gì? Mau phản công lại, đừng đứng ở đây nữa. Nếu ai dám rút lui, tôi sẽ bắn chết người đó!”

Tư lệnh tức giận hét lên đến mức nổi cả gân xanh.

Nếu ai không biết lúc này hắn đang làm gì thì còn tưởng vị tư lệnh nước Khổng Tước này là một người cực kỳ yêu nước.

Nhưng binh lính có thể thấy tư lệnh của chúng đang kéo dài thời gian để bản thân hắn có thể chạy thoát.

“Toang rồi, tiêu rồi, tư lệnh cũng muốn chạy trốn”.

Binh lính đó vừa hét vừa chạy ra ngoài.

Hắn không hét lên còn đỡ, hắn vừa hét lên đám binh lính nước Khổng Tước đều nghe thấy, ngay lập tức càng trở nên hỗn loạn hơn.

Ngay cả tư lệnh cũng nhếch nhác bỏ chạy thì mình lấy gì đảm bảo tính mạng của bản thân đây?

“Binh lính Khổng Tước bên trong nghe cho rõ đây, tôi cho các người một phút, trong vòng một phút phải mở cửa ra đón quân Bắc Lương chúng tôi, nếu không xe thiết giáp của chúng tôi sẽ nghiền lên người các người!”

Long Nhất cầm loa đứng trên xe thiết giáp cao giọng nói.

Rất nhiều binh lính Khổng Tước đều do dự.

Mở cổng để địch vào đồng nghĩa với việc đầu hàng chịu thua.

Nhưng không đầu hàng thì còn có thể làm sao được nữa, không đầu hàng sẽ mất mạng.

“Tại sao tôi phải tin các người, ngộ nhỡ chúng tôi mở cửa rồi, các người lại giết hết chúng tôi thì sao?”

Có binh lính cầm loa lên hỏi.

“Các người không có tư cách ra điều kiện, dù các người không chủ động mở cửa thì chúng tôi cũng có thể vào đó trong vòng mười giây, đến lúc đó các người đều không còn mạng”.

“Huống gì hôm nay chủ soái quân Bắc Lương của chúng tôi đích thân đến đây, mấy lời này cũng do chủ soái của chúng tôi nói”, Long Nhất tức giận nói.

Nghe Long Nhất nói vậy, nhiều binh lính Khổng Tước đã bắt đầu dao động.

“Mở đi, không mở thì mất mạng đấy!”

Có binh lính Khổng Tước hô lên, sau đó người đầu tiên chạy ra mở cửa.

“Mau đi mở cửa!”

Có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai giống phản ứng dây chuyền, tất cả binh lính Khổng Tước đều tranh nhau đi mở cửa.

“Người mở cửa có thể có cơ hội được bảo toàn mạng sống, cởi quân phục của mình xuống cũng có thể có cơ hội sống sót”.

Long Nhất nói.

Sau khi nghe thấy cởi quân phục xuống cũng có thể sống, các binh lính Khổng Tước vốn không định mở cổng vẫn rất lo lắng không hề do dự cởi ra, ngồi xổm xuống làm tư thế đầu hàng.

Binh lính quân Bắc Lương không hề tốn sức đã có thể tiến vào phạm vi của bộ tư lệnh, còn những người không vào thì ở lại canh giữ bên ngoài.

Bạch Thành cầm máy quay ghi lại toàn bộ quá trình tối nay.

“Tôi là chủ soái quân Bắc Lương, bây giờ tôi hỏi các người, nếu các người nói nửa câu nào giả dối, tôi sẽ bắn chết người đó ngay! Nếu thành thật, tất cả những người ở đây đều có thể sống. Câu đầu tiên, rốt cuộc quân Bắc Lương bọn tôi có ăn cắp kỹ thuật của các người không? Anh nói xem!”

Tiêu Chính Văn chỉ vào một người hỏi.

“Không… tất nhiên là không”.

Binh lính Khổng Tước đó lắc đầu như trống bỏi.

“Câu thứ hai, nói ngắn gọn lại chuyện này xem, tôi muốn nghe sự thật”.

Tiêu Chính Văn nói.

Đọc truyện chữ Full