Chương 857: Một mình tôi sẽ chịu trách nhiệm
Nghe thấy tiếng gào của Hồng Lập Lượng, Hồng Vũ Triết cũng cau mày nói: “Chú tư, không nghiêm trọng đến thế chứ? Chú làm việc ở văn phòng hành chính tổng hợp, anh tin tưởng thực lực và các mối quan hệ của chú, do đó chú phải mau chóng trở về. Ngoài ra, anh đã bảo mấy người chú ba, chú năm và chú sáu đi triệu tập người rồi. anh không tin một tên vua Bắc Lương nhỏ bé mà lại dám tiêu diệt nhà họ Hồng ở Tây Kinh chúng ta!”
“Anh cả! Anh…”
Hồng Lập Lượng thật sự đang sốt ruột đến mức đầm đìa mồ hôi, vội vàng nói: “Bây giờ em sẽ trở về ngay! Trước khi em về đến nhà, anh tuyệt đối đừng phát sinh bất cứ xung đột gì với mấy người vua Bắc Lương!”
“Được rồi, chú mau lên”.
Hồng Vũ Triết nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại.
Khoảnh khắc đó, vẻ mặt ông ta lập tức trở nên vô cùng khó coi, nói: “Chú tư làm việc ở văn phòng hành chính tổng hợp, sao lại càng ngày càng sợ sệt vậy chứ!”
Quản gia Lưu nói: “Gia chủ, có lẽ ông tư nói cũng không sai đâu, dù gì đó cũng là vua Bắc Lương, hơn nữa còn dẫn theo tám mươi nghìn binh lính, dù tập hợp người của ông ba, ông năm và ông sáu lại thì cũng chỉ tới ba, bốn mươi nghìn người mà thôi… Hơn nữa, đã muộn như vậy rồi, muốn điều động người từ các thành phố tới thì e là hơi khó khăn”.
Hồng Vũ Triết nghe vậy thì khẽ nhướng mày, nói: “Không sao, tôi tin tưởng bọn họ! Nhà họ Hồng sẽ mãi mãi đứng vững trên mảnh đất Tây Kinh này! Ông cụ đã từng nói, trong số con cháu nhà họ Hồng có nhân vật rồng vàng tiềm ẩn! Tôi vẫn luôn tin rằng người đó chính là tôi! Lần này chỉ cần có thể khiến cho vua Bắc Lương phải khiếp sợ thì tên tuổi của Hồng Vũ Triết tôi sẽ hoàn toàn vang danh khắp cả Hoa Quốc!”
Nói đến cuối cùng, Hồng Vũ Triết tỏ ra đầy hào hứng và kích động!
Sau khi cúp điện thoại, Hồng Lập Lượng lau mồ hôi trên trán, sắc mặt đã trở nên trắng bệch!
Mãi lâu sau, ông ta mới hoàn hồn trở lại, nhấc điện thoại bàn lên nói với trợ lý: “Lập tức chuẩn bị xe tới Tây Kinh”.
Tiếp đó, ông ta vội vàng rời khỏi phòng làm việc, ngồi xe riêng trở về Tây Kinh ngay trong đêm!
Mà cùng lúc này.
Tám thành phố bên ngoài Tây Kinh cũng đã tập hợp rất nhiều thế lực ngầm ngay trong đêm, ước tính lên tới ba, bốn mươi nghìn người, toàn bộ đều sử dụng các loại phương tiện giao thông khác nhau để tới Tây Kinh ngay trong đêm!
Đây chính là thế lực và tầm ảnh hưởng của nhà họ Hồng tại vùng Trung Tây Hoa Quốc.
Từ trên cao nhìn xuống sẽ có thể trông thấy từng đoàn xe lao đi với tốc độ rất nhanh, giống như một mạng nhện, chạy thẳng về phía trung tâm Tây Kinh!
Một đêm đầy biến động, Tây Kinh đã hoàn toàn thay đổi!
Tiêu Chính Văn vẫn ở trong Sở chỉ huy quân đội Giang Trung.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên, vừa mới nhận máy thì giọng nói cung kính của Long Nhất lập tức truyền đến: “Chủ soái, tập kết hoàn tất, tám mươi nghìn quân Bắc Lương đã tách ra để sử dụng các loại phương tiện giao thông khác nhau, dự kiến sáng sớm mai sẽ có thể đến được Tây Kinh!”
“Tốt!”
Tiêu Chính Văn đáp rồi cúp máy.
Sau đó, anh đứng dậy, trên người mặc chiến bào hoa văn rồng xanh, sải bước về phía máy bay vũ trang đã chờ sẵn từ lâu, dẫn theo một mình Long Lân, bắt đầu hành trình đi tới Tây Kinh!
Nhà họ Hồng!
Bản soái đến rồi đây!
Bốn tiếng đồng hồ sau.
Máy bay chuyên dụng của Tiêu Chính Văn hạ cánh tại một sân bay quân dụng tại Tây Kinh.
Lúc này, bốn phía sân bay đều đang áp dụng lệnh giới nghiêm!
Tất cả binh lính đứng sừng sững giống như cọc tiêu, trang bị vũ trang, súng vác trên vai, đạn đã lên nòng.
Ở sân bay còn có mấy tướng quân trên vai đeo quân hàm cấp tướng, dẫn theo hộ vệ, vô cùng cung kính đứng chờ.
Cửa khoang máy bay mở ra, Tiêu Chính Văn mặc chiến bào hoa văn rồng xanh, tà áo lay động trong làn gió.
Khoảnh khắc đó, sát khí ngút trời như xuyên suốt cả trời đất!
Trong mắt Tiêu Chính Văn loé lên ánh sáng, sau đó bước từng bước xuống bậc thang.
Sau lưng anh chỉ có một mình Long Lân, cũng toát lên khí thế đáng sợ y như vậy!
Lúc này, tướng quân đứng đầu tiên bước nhanh về phía trước, cung kính nói: “Thuộc hạ là thiếu tướng Lương Hằng La, tổng chỉ huy chiến khu Tây Kinh, xin kính chào vua Bắc Lương!”
Tiêu Chính Văn điềm nhiên nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, khẽ gật đầu hỏi: “Chiến khu Tây Kinh có bao nhiêu binh lính đóng quân?”
Lương Hằng La cung kính trả lời: “Thưa vua Bắc Lương, chỉ có mười nghìn”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, nói: “Mở hết mọi đường giao thông quân dụng, một tiếng nữa tám mươi nghìn binh lính Bắc Lương sẽ đến chiến khu Tây Kinh!”
“Rõ!”
Lương Hằng La hô lên một tiếng, sau đó làm động tác tay mời, nói: “Mời vua Bắc Lương đến phòng tổng chỉ huy chiến khu”.
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn ngồi trên xe jeep chống đạn quân dụng đã đợi từ lâu, nhanh chóng đến phòng tổng chỉ huy chiến khu Tây Kinh.
Vào phòng tổng chỉ huy, Tiêu Chính Văn hỏi Lương Hằng La: “Nhà họ Hồng bây giờ thế nào rồi?”
Lương Hằng La lập tức lấy ra tư liệu đã chuẩn bị sẵn, còn có hình ảnh bố cục 3D của sơn trang nhà họ Hồng, nói: “Thưa vua Bắc Lương, nhà họ Hồng này là thế gia giàu có số một của vùng Trung Tây Hoa Quốc! Nền móng thâm sâu, thế lực có quan hệ rất rộng! Mười hai thành phố xung quanh đều có sản nghiệp và thế lực của nhà họ Hồng phân bố”.
“Đặc biệt là ông ba, ông năm và ông sáu của nhà họ Hồng đều là nhân vật lớn có dã tâm lớn của khu vực Trung Tây này! Đám đàn em dưới trướng của tất cả bọn họ cũng phải xấp xỉ gần bốn mươi nghìn người”.
“Hơn nữa, năm xưa khi ông cụ nhà họ Hồng xưng bá cả một vùng Trung Tây, vì muốn ổn định cục diện ở đây nên Tứ Đại Thiên Tử đã từng cho phép người nhà họ Hồng có thể sở hữu vũ khí tự mình chế tạo, tuy nhiên bắt buộc phải sử dụng trong phạm vi hợp pháp”.
“Cậu cũng biết đấy, mặc dù đã đưa ra giới hạn, nhưng có thể sử dụng vũ khí cũng ngang với việc trở thành lực lượng địa phương. Dù không làm gì cả thì cũng đủ để uy hiếp rất nhiều người rồi!”
Nghe đến đây, Tiêu Chính Văn liền cau mày nói: “Nhà họ Hồng lại có quyền sở hữu vũ khí sao?”
Lương Hằng La gật đầu nói: “Đúng thế thưa vua Bắc Lương, nếu như bốn mươi nghìn người này đều được trang bị vũ khí thì dù có là chiến khu Tây Kinh của tôi cũng không dám tuỳ tiện động đến nhà họ Hồng. Đây cũng là lý do tại sao nhà họ Hồng có thể xưng bá cả vùng Trung Tây”.
Trong mắt Tiêu Chính Văn loé lên sát khí, nhìn bản đồ nhà họ Hồng, đập thẳng tay lên trên mặt bàn, phẫn nộ nói: “Lực lượng địa phương nhà họ Hồng! Tốt lắm! Vậy thì chủ soái tôi phải tiêu diệt cả nhà họ Hồng này! Trong một quốc gia sao có thể cho phép người ta có lực lượng vũ trang của riêng mình cơ chứ!”
Nghe đến đây, Lương Hằng La ngơ ngác, sau đó vội vàng nói: “Chủ soái, tôi hiểu ý mà cậu, nhưng dù sao cũng là Tứ Đại Thiên Tử chính miệng đồng ý cho phép họ làm vậy. Nếu như cậu ra tay với nhà họ Hồng thì có phải nên xin phép Thiên Tử đương nhiệm một tiếng hay không?”
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn cau mày.
Sau đó, anh lấy điện thoại ra, bấm số Long Các, lạnh lùng nói: “Ông Tần, là tôi! Ông có hiểu gì về nhà họ Hồng ở Tây Kinh không?”
Đầu dây bên kia, Tần Hán Quốc đang ngồi trong phòng đọc sách của mình, khoác áo khoác dài và xem văn kiện.
Lúc này, ông ấy tháo cặp kính lão xuống, nói: “Nhà họ Hồng ở Tây Kinh ư? Tôi biết, vào thời của Tứ Đại Thiên Tử, nhà họ cũng rất nổi tiếng. Sao thế, nhà họ Hồng này gây sự với cậu à?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Tôi phải tước bỏ quyền sở hữu vũ khí của nhà họ Hồng!”
Nghe vậy, Tần Hàn Quốc sững sờ, đứng bật dậy nói: “Cậu nói gì cơ? Cậu muốn tước bỏ quyền sở hữu vũ khí của nhà họ Hồng sao? Tiêu Chính Văn! Chuyện này tuyệt đối không thể đâu! Việc này năm đó Tứ Đại Thiên Tử đã cho phép rồi, cậu làm như vậy là chống lại mệnh lệnh của Thiên Tử! Chuyện này bắt buộc phải xin ý kiến Thiên Tử đương nhiệm!”
“Tôi biết, vậy nên chuyện này phải phiền tới ông Tần rồi. Nhờ ông chuyển ý kiến của tôi tới cho Thiên Tử”.
Trong mắt Tiêu Chính Văn loé lên vẻ sắc lạnh, nói: “Nếu như Thiên Tử không đồng ý, xảy ra bất cứ chuyện gì thì một mình Tiêu Chính Văn tôi sẽ chịu trách nhiệm! Trong lãnh thổ Hoa Quốc tuyệt đối không thể cho phép lực lượng như nhà họ Hồng tồn tại! Dù cho có là mệnh lệnh của Tứ Đại Thiên Tử thì bản soái cũng phải tước bỏ!!!”