Chương 881: Nghị quyết của Dược Vương Cốc
Nghe những lời này, Viên Hỗn Thiên trầm tư suy nghĩ, lát sau mới nói: “Tốt! Ý kiến này rất hay! Cậu tên là gì?”
“Thưa cụ tổ, tôi tên là Viên Sùng Long”.
Người đàn ông trung niên vốn có vóc người cường tráng, giờ phút này lại khom lưng cung kính dạ dạ vâng vâng.
“Rất tốt! Rất tốt! Nhà họ Viên có con cháu như cậu quả thật là một điều may mắn to lớn cho nhà ta!”
Viên Hỗn Thiên cười nói, gật đầu lia lịa, trên mặt đầy vẻ tán thưởng.
Sau đó, cụ ta nói: “Nếu đã vậy thì bây giờ tôi tuyên bố, từ nay, Viên Sùng Long sẽ quản lý nhà họ Viên, trở thành gia chủ mới!”
Cụ ta vừa dứt lời, không gian yên lặng như tờ!
Viên Sùng Long ngây người tại chỗ, mãi lâu sau cũng chưa phản ứng kịp!
Không riêng gì ông ta, đám người ngồi bên dưới đều là nhân vật cốt cán của nhà họ Viên, trên mặt họ cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc!
Cái chức gia chủ của nhà này cứ quyết định tùy ý vậy sao?
“Sao thế, cậu không muốn à?”
Giờ phút này, thấy Viên Sùng Long cứ ngây ngẩn, Viên Hỗn Thiên trầm giọng hỏi.
“Không, không phải! Tôi đồng ý ạ!”
Viên Sùng Long chợt phản ứng lại, lập tức uốn gối quỳ trên mặt đất, vừa đập đầu với Viên Hỗn Thiên vừa hô to: “Cảm ơn cụ tổ đề bạt và dìu dắt, Viên Sủng Long nhất định sẽ không phụ lòng cụ tổ, nhất định đưa gia tộc nhà họ Viên đi đến đỉnh cao huy hoàng1 Tôi bằng lòng dùng tính mạng mình, cả đời này chỉ sống vì nhà họ Viên!”
“Ha ha ha!”
Viên Hỗn Thiên vười ha há, nói: “Tốt lắm, đứng lên đi! Bắt đầu từ bây giờ cậu chính là gia chủ mới nhậm chức của nhà họ Viên!”
Cụ ta vừa dứt lời, Viên Sủng Long cũng đứng bật dậy.
Khoảng khắc đó, khí thế trên người ông ta cũng trở nên sắc bén.
Dã tâm ẩn nấp trong lòng Viên Sủng Long bây giờ cũng bắt đầu bùng phát!
Mọi người trong nhà họ Viên vội vàng đứng dậy, khom người tung hô: “Hoan nghênh tân gia chủ tiếp nhận nhà họ Viên!”
Viên Sùng Long nhìn đám người nhà họ Viên ngay trước mắt, một lần nữa giấu kín con tim đầy dã tâm, chắp tay khom người cười nói: “Mọi người, sau này còn nhờ mọi người giúp đỡ nhiều hơn!”
Sau đó là một phen trò chuyện tâng bốc và nịnh nọt.
Viên Hỗn Thiên cất lời: “Sùng Long, chuyện võ đài sẽ giao cho cậu. Trong vòng bảy ngày, tôi phải dùng đầu của Tiêu Chính Văn để làm lễ truy điệu cho Thiên Kiệt và năm vị trưởng lão đã mất!”
“Vâng, thưa cụ tổ! Sùng Long sẽ sắp xếp việc này!”
Viên Sùng Long cung kính đáp.
Nhưng vừa dứt lời, hộ vệ trông cửa liền bước nhanh vào, báo: “Cụ tổ! Người của Thiên Tử Các đến!”
“Thiên Tử Các?”
Viên Hỗn Thiên nghe thấy vậy, chân mày cau lại, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi.
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc áo đại cán, chậm rãi đi vào đại sảnh nhà họ Viên, liếc nhìn Viên Hỗn Thiên đang ngồi trên cao, hơi khom người nói: “Thưa cụ tổ nhà họ Viên, Thiên Tử có mệnh lệnh”.
Nghe thấy vậy, mọi người trong đại sảnh nhà họ Viên, bao gồm Viên Sùng Long đều vội vàng khom lưng quỳ gối.
Chỉ riêng Viên Hỗn Thiên vẫn còn ngồi trên ghế như cũ.
Một lát sau, Viên Hỗn Thiên mới đứng dậy, đi đến bên cạnh người đàn ông mặc áo đại cán, hơi cúi người, nói: “Thiên Tử có mệnh lệnh gì vậy?”
Người đàn ông mặc áo đại cán nói: “Thiên Tử truyền lời, trong vòng ba tháng, nhà họ Viên không được phép ra tay với Bắc Lương và Tiêu Chính Văn! Nếu nhà họ Viên dám không tuân theo sẽ bị coi là kẻ phản quốc phản quân!”
Vừa dứt lời, trên mặt đám người nhà họ Viên đang quỳ dưới đất đều tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Mi mắt Viên Hỗn Thiên cũng nhíu lại, sắc mặt hết sức khó coi.
Thiên Tử lại ra tay can thiệp vào chuyện này!
Sắc mặt Viên Hỗn Thiên sa sầm, trong lòng tuy bất mãn nhưng vẫn chắp tay đáp: “Viên Hỗn Thiên nhận lệnh!”
Người đàn ông mặc áo đại cán kia cũng gật đầu, rồi xoay người rời khỏi nhà họ Viên.
Sau khi người đã đi khuất, mọi người trong nhà họ Viên mới đứng lên, mặt đầy vẻ giận dữ, mắng: “Cụ tổ! Thiên Tử khinh người quá đáng! Dựa vào đâu mà lại yêu cầu nhà họ Viên ta không thể ra tay với Tiêu Chính Văn trong vòng ba tháng chứ?”
“Không sai! Thiên Tử bất nhân thì đừng trách nhà họ Viên chúng ta bất nghĩa!”
“Ba tháng, đồng nghĩa với việc cho thằng nhãi Tiêu Chính Văn kia có cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức ba tháng!”
Nghe những lời mắng chửi đầy tức giận và bất mãn của mọi người, sắc mặt Viên Hỗn Thiên cũng hết sức u ám. Cụ ta giơ tay lên, trầm giọng nói: “Im miệng! Tùy tiện nghị luận Thiên Tử là tội chết! Các ngươi muốn chết hả?”
Một câu gào thét khiến mọi người kinh sợ, tất cả lập tức im lặng không dám nói nữa.
Sau đó, Viên Hỗn Thiên nói với Viên Sùng Long đang đứng sau lưng mình: “Nếu Thiên Tử đã lên tiếng, vậy thì cho Tiêu Chính Văn ba tháng! Ba tháng này, tôi sẽ tiếp tục bế quan! Cậu quản lý tốt tất cả mọi việc của nhà họ Viên, ba tháng sau, tôi sẽ xuất quan chém chết vua Bắc Lương!”
Dứt lời, Viên Hỗn Thiên phất tay, tức giận rời khỏi phòng khách nhà họ Viên.
Đám người Viên Sùng Long cũng vội vàng khom người chắp tay về phía bóng lưng của Viên Hỗn thiên, cung kính nói: “Tiễn cụ tổ!”
Mà cùng lúc đó.
Dược Vương Cốc.
Trong đại điện của tông môn Dược Vương Cốc, bảy tám vị trưởng lão và chưởng giáo của Dược Vương Cốc đang ngồi thảo luận.
Trên mặt bọn họ đều đầy vẻ u ám!
Trong đại điện, Hoàng Khắc Long gào thét đến mức khàn cả giọng: “Các vị trưởng lão và chưởng giáo, vua Bắc Lương thật sự quá đáng ghét! Dược Vương Cốc chúng ta phải nghĩ biện pháp để bóp chết nhuệ khí của hắn! Nhân dịp hắn đắc tội với bốn gia tộc lớn, cũng đúng lúc bị thương nặng, chúng ta nên phái tinh nhuệ của Dược Vương Cốc đến Giang Trung ám sát hắn, báo thù cho hai vị tông sư đã chết!”
Ông Ngụy cũng phụ họa theo: “Tôi đồng ý với đề nghị của cậu ba! Chuyến đi Giang Trung lần này, tên vua Bắc Lương kia hết sức ngang ngược hống hách! Không xem Dược Vương Cốc chúng ta ra gì! Thậm chí, hắn còn nhiều lần đe dọa tôi và cậu ba! Lần này, chúng ta phải dạy cho hắn một bài học cả đời khó quên!”
Mấy vị trưởng lão và chưởng giáo, giờ phút này đều sa sầm mặt mày.
Bọn họ không bao gồm toàn bộ trưởng lão và chưởng giáo của Dược Vương Cốc, mà chỉ là một phe thế lực nâng đỡ Hoàng Khắc Long.
Giờ phút này, nghe thấy lời tố cáo của Hoàng Khắc Long, mấy vị trưởng lão và chưởng giáo đều đanh mặt lại.
“Cậu ba, ý cậu là tên Tiêu Chính Văn kia không hề có ý hối cải sao? Thậm chí còn buông lời uy hiếp cậu?”
Một lão chưởng giáo của Dược Vương Cốc chợt mở miệng hỏi.
Hoàng Khắc Long vội vàng đáp lời: “Không sai! Tôi vốn dĩ muốn ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với hắn, nhưng không ngờ, tên Tiêu Chính Văn đó lại ỷ vào thân phận vua Bắc Lương của mình mà không xem tôi ra gì. Không chỉ động tay động chân với tôi, thậm chí còn nói lời ngông cuồng, hắn nói nếu Dược Vương Cốc tiếp tục xuất hiện tại Giang Trung thì hắn sẽ dẫn ba trăm nghìn quân Bắc Lương san bằng Dược Vương cốc chúng ta!”
“Cái gì? Có lý nào lại như vậy! Có lý nào lại như vậy chứ?”
“Tên nhóc Tiêu Chính Văn này lại cuồng vọng dốt nát đến thế!”
“Còn muốn dẫn binh san bằng Dược Vương Cốc? Đúng là mơ mộng hão huyền!”
Lập tức, trên mặt mấy vị trưởng lão và chưởng giáo đều tràn đầy vẻ tức giận!
Một vị chưởng giáo ngồi ở vị trí cao cũng sa sầm mặt mày.
Mãi lâu sau, ông ta mới vỗ mạnh lên tay vịn, nổi giận nói: “Hay cho một tên vua Bắc Lương! Nếu hắn đã không xem Dược Vương Cốc chúng ta ra gì thì chúng ta cũng không cần băn khoăn gì nữa!”
“Bảo Tứ Độc đi Giang Trung một chuyến đi, phải giết được Tiêu Chính Văn!”
Vừa nghe đến việc cử Tử Độc đi đến Giang Trung, Hoàng KHắc Long vô cùng kinh động!
Tử Đọc là bốn vị cao thủ dùng đôcj của Dược Vương Cốc!
Hơn nữa họ còn am hiểu cách thức giết người bằng thuốc độc và ám sát.
Thực lực cũng đạt tới cấp bậc tông sư!
Thậm chí so với hai vị tông sư đã chết của Tàng Kiếm Các thì còn lợi hại hơn một chút!
Nghĩ tới đây, trên mặt Hoàng Khắc Long hiệ đầy vẻ dữ tợn nói: “Tiêu Chính Văn! Lần này mày chết chắc rồi! Nhân lúc mày trong thương bọn tao sẽ lấy mạng mày!