Chương 885: Tiêu Thiên Vương
Khoảnh khắc đó, Tiêu Chính Văn giống như mặt đất khô cằn bỗng chốc được gặp sương sớm, anh liều mạng hấp thụ luồng sức mạnh dịu dàng ở trên cơ thể Khương Vy Nhan.
Trong lòng Khương Vy Nhan thầm kinh ngạc và vui mừng khôn xiết, luồng sức mạnh bá đạo được Tiêu Long liên tục truyền qua, được cô liều mạng áp chế, sau đó lại truyền qua người Tiêu Chính Văn.
Nhưng tới cuối cùng, rõ ràng Khương Vy Nhan đã kiệt sức, có vẻ sắp không chống đỡ được nữa!
Bởi vì Tiêu Chính Văn không ngừng hấp thụ luồng sức mạnh dịu dàng trên người cô, nhanh hơn cả việc cô áp chế luồng sức mạnh đó.
Mà nước thuốc trong hồ đang giảm dần, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ.
Tất cả những linh tính của các vị thuốc đều bị Tiêu Chính Văn hấp thụ.
Chỉ còn lại một phần nhỏ được Khương Vy Nhan hấp thụ dùng để ổn định cơ thể.
Tiêu Long nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Đứa trẻ này hấp thụ của mình bao nhiêu sức mạnh như vậy, tại sao vẫn chưa có thay đổi gì? Sức mạnh mà cảnh giới Thiên Vương cần cũng phải gần bằng nhiêu đây rồi chứ…”
Gương mặt Tiêu Long đầy vẻ ngạc nhiên lẫn nghi hoặc.
Nhưng cụ ấy lập tức trợn tròn hai mắt giống như vừa nghĩ đến một khả năng khác, kinh ngạc nói: “Lẽ nào… thằng bé này muốn liên tục đột phá cảnh giới? Bước vào cảnh giới Thiên Vương hai sao?”.
“Không!”
“Không thể được!”
“Từ trước đến nay chưa từng có chuyện như vậy!”
Gương mặt Tiêu Long đầy vẻ kinh hãi.
Bởi vì, bước vào cảnh giới Thiên Vương chính là đồng nghĩa với việc đối đầu với trời đất.
Bất cứ ai dám bước vào cảnh giới Thiên Vương đều cần vận may lớn và kì tích xuất hiện!
Đây chính là hành trình chống lại trời đất.
Bao nhiêu người chỉ mãi giậm chân ở cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương, cả đời cũng không thể đặt chân vào cảnh giới Thiên Vương được.
Cảnh giới Thiên Vương chính là một loại truyền thuyết!
Có thể bình yên tiến vào cảnh giới Thiên Vương thì chắc chắn là phúc đức trời ban.
Muốn liên tục đột phá vào cảnh giới Thiên Vương thì chắc chắn là đối đầu với trời đất, cũng là chuyện không thể nào làm được!
Tuy nhiên, Tiêu Long không thể tùy tiện quyết định chuyện trước mắt.
Bởi vì chính cụ ấy chưa từng gặp phải chuyện như vậy!
Lúc này, cơ thể của Khương Vy Nhan cũng không thể chống đỡ được nữa mà bắt đầu run rẩy, vẻ hồng hào trên mặt cũng nhanh chóng biến mất, gương mặt trở nên nhợt nhạt.
Bởi vì quá trình này vẫn cứ kéo dài suốt hơn một tiếng đồng hồ!
Tiêu Long bất ngờ, hét lớn: “Cháu dâu! Đừng áp chế sức mạnh nữa! Đủ rồi! Mau dừng lại! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cháu sẽ mất mạng đó!”
Đúng vậy, lúc này Khương Vy Nhan đang hoàn toàn dựa vào ý chí của mình để áp chế luồng sức mạnh vô cùng bá đạo trên người Tiêu Long.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Khương Vy Nhan sẽ bị thương nghiêm trọng.
Nếu không cẩn thận sẽ mất mạng lúc nào không hay!
Một khi chuyện đó xảy ra, Tiêu Long chắc chắn không có cách nào tiếp nhận được.
Thế nhưng, Khương Vy Nhan lại kiên quyết hét lớn: “… Không! Ông nội, cháu tự nguyện mà! Tiếp tục đi ạ! Chỉ cần Tiêu Chính Văn cần, cháu đều có thể làm! Dù là dùng mạng của cháu, cháu cũng không do dự!”
Cứ như vậy, Khương Vy Nhan tiếp tục liều mạng áp chế luồng sức mạnh trên người Tiêu Long.
Nhưng ngay sau đó, Khương Vy Nhan phun ra một ngụm máu, cơ thể càng lúc càng run lẩy bẩy.
Tiêu Long kinh ngạc, hét lớn: “Không thể tiếp tục nữa! Dừng lại!”
Dù vậy, Khương Vy Nhan cũng không nghe!
Thời điểm này nhất định không thể đánh mất tinh thần!
Chỉ cần Tiêu Chính Văn cần, cô đều có thể làm được!
Cho dù là tự vắt kiệt mạng sống, cô cũng bằng lòng!
Máu tươi từ khóe miệng Khương Vy Nhan chảy xuống chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ cả nước thuốc bên cạnh cô.
Nhìn thấy cảnh này, lòng Tiêu Long như lửa đốt.
Bởi vì việc truyền công này, chỉ khi Tiêu Chính Văn thành công đột phá cảnh giới tỉnh lại hoặc Khương Vy Nhan dừng lại thì mọi chuyện mới có thể chấm dứt.
Nếu cụ ấy tùy ý dừng lại, người bị trọng thương chắc chắn sẽ là Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.
Nói cách khác, chỉ cần Tiêu Chính Văn tỉnh lại, Khương Vy Nhan sẽ bình an vô sự.
Hoặc Khương Vy Nhan chủ động dừng tay, cô sẽ bình an vô sự nhưng Tiêu Chính Văn có tỉnh lại được hay không thì còn phải xem ý trời.
Hoặc là Khương Vy Nhan sẽ dùng mạng sống của mình đổi lấy việc Tiêu Chính Văn được tỉnh lại.
“Ông nội… tiếp tục!”
Khương Vy Nhan hét lên nhưng giọng nói của cô rất yếu ớt, khóe miệng nhợt nhạt không còn hồng hào nữa.
Vừa nói xong, Khương Vy Nhan lại phun ra hai ngụm máu tươi.
Ngay lập tức, hai mắt cô bắt đầu tối sầm lại, cơ thể bắt đầu lảo đảo không vững.
Nhưng ngay giây phút cô ngã xuống, cô đã nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang hôn mê bỗng chốc tỉnh lại, đột nhiên anh mở to hai mắt, ánh mắt sắc bén lóe lên từ trong hốc mắt sâu hun hút.
Đồng thời, trên người Tiêu Chính Văn bộc phát ra một luồng sức mạnh to lớn.
Nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Ngay sau đó là tiếng nước bắn tung tóe!
Tiêu Chính Văn đột nhiên đứng dậy, lao tới ôm lấy Khương Vy Nhan đã rơi vào bể thuốc, bế cô ôm vào lòng.
Khoảnh khắc đó, trên người Khương Vy Nhan be bét máu, hai mắt cô rưng rưng, nước mắt giàn giụa, cô đưa bàn tay trắng trẻo vẫn còn đang run rẩy của mình lên chạm vào gương mặt anh tuấn của Tiêu Chính Văn, nở nụ cười dịu dàng: “Chồng ơi, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi…”
Tiêu Chính Văn ôm lấy Khương Vy Nhan vào lòng, trong mắt tràn ngập sự ấm áp, nói: “Ừ, anh tỉnh lại rồi…”
Nghe xong, Khương Vy Nhan nở nụ cười dịu dàng an ủi anh rồi ngay lập tức rơi vào hôn mê.
“Vy Nhan!”
“Vy Nhan!”
Tiêu Chính Văn hét lớn, sau đó nhảy ra khỏi bể thuốc, nhìn Tiêu Long rồi nhanh chóng bế cô vào trong phòng ngủ và đặt lên giường.
Sau đó, Tiêu Chính Văn cầm những cây kim châm của mình rồi giơ tay lên. Những cây kim châm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo nằm gọn trong lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn, sau đó lại xoay tròn trên không trung một vòng tỏa ra ánh sáng màu bạc, từng cái một đâm xuống hàng chục huyệt đạo trên cơ thể của Khương Vy Nhan.
“Không tồi! Châm pháp hồi mạng Cửu Dương”.
Lúc này, Tiêu Long bước từ ngoài cửa vào nhìn thấy thuật dùng kim châm của Tiêu Chính Văn, ánh mắt lóe lên tia sáng, gật đầu tán thưởng rồi nói: “Có vẻ như cháu đã xem hết những mảnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục rồi”.
Tiêu Chính Văn không đáp lại lời của Tiêu Long mà rất nghiêm túc châm cứu cho Khương Vy Nhan.
Sau khi làm xong xuôi, anh thở phào nhẹ nhõm rồi đắp chăn cho Khương Vy Nhan.
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn Tiêu Long, trong mắt ánh lên vẻ xúc động, nói: “Ông là ông nội của cháu sao?”
Tiêu Long vắt hai tay ra sau lưng, gật đầu cười đáp: “Đúng vậy”.
Ngay lúc đó, hai ông cháu không hề nói lời thừa thãi.
Tình cảm ruột thịt gắn chặt hai con người ấy lại.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện”.
Tiêu Chính Văn nói rồi quay người rời khỏi phòng ngủ, đồng thời bảo người giúp việc lau người và thay quần áo cho Khương Vy Nhan.
Một lúc sau, ở bên trong phòng khách của biệt thự.
Tiêu Chính Văn thay quần áo sạch sẽ, rồi bảo cận vệ và người giúp việc lui ra ngoài.
“Bụp!”
Tiêu Chính Văn quỳ xuống đất, dập đầu với Tiêu Long: “Cháu trai Tiêu Chính Văn kính chào ông nội!”
Khoảnh khắc đó, hai mắt Tiêu Long ươn ướt, một loại cảm xúc chôn sâu trong lòng bỗng trào dâng mãnh liệt, rung lên từng nhịp!
Cụ ấy vội vàng kéo Tiêu Chính Văn đứng dậy, nhìn anh bằng ánh mắt kích động xen lẫn nét hiền dịu, vỗ bờ vai rộng rãi vững chắc của Tiêu Chính Văn, nói: “Cháu ngoan, giỏi lắm! Đúng là con cháu của họ Tiêu! Nếu bố mẹ cháu vẫn còn sống, nhìn thấy được dáng vẻ này của cháu nhất định họ sẽ yên lòng”.
Nói xong, Tiêu Long vội vàng quay người lén lau nước mắt, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy có phải cháu đã đột phá cảnh giới rồi không?”
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn siết chặt nắm đấm, thở dài một hơi: “Suýt chút nữa là đã bước vào cảnh giới Thiên Vương hai sao rồi ạ”.
Nghe thấy thế, Tiêu Long cũng hiểu ra, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tiêu Chính Văn có thể nhân cơ hội đột phá lên cảnh giới Thiên Vương hai sao. Nhưng vì Khương Vy Nhan nên anh lại đột ngột dừng lại.
Điều này cho thấy anh yêu Khương Vy Nhan tới nhường nào.
Vì cô mà Tiêu Chính Văn bỏ đi cơ hội có thể bước vào cảnh giới Thiên Vương hai sao.
Đây là cơ hội mà rất nhiều người đợi cả đời cũng không thể có được!
Nhưng trong mắt của Tiêu Chính Văn lại không quan trọng bằng Khương Vy Nhan.
Tiêu Long gật đầu, rất tán thưởng cũng không bận tâm đến vấn đề này nữa, tiếp tục hỏi: “Cháu trai, cháu muốn làm gì tiếp theo? Bây giờ cháu đã là cường giả Thiên Vương thật sự rồi!”
Nghe vậy, trong mắt Tiêu Chính Văn lóe lên sự phẫn nộ cực độ.
Tiêu Chính Văn nhớ lại Long Lân đã chết vì anh ở trận đấu đó, anh lạnh lùng nói: “Đương nhiên là báo thù cho người anh em của cháu rồi! Để người của bốn gia tộc lớn nếm thử thủ đoạn của Tiêu Thiên Vương này!”