Chương 886: Tiễn Long Lân
Nghe thấy lời của Tiêu Chính Văn, Tiêu Long nhíu mày, nói: “Chính Văn, chuyện này không thể nóng vội được. Bốn gia tộc lớn không đơn giản như cháu nghĩ đâu. Nếu bọn họ đơn giản như vậy thì năm đó nhà họ Tiêu chúng ta đã không gặp phải tai họa diệt tộc rồi. Thiên Tử cũng sẽ không kiêng dè bọn họ như vậy”.
Nghe những lời này, Tiêu Chính Văn sa sầm mặt mày, hỏi: “Ông nội, rốt cuộc bốn gia tộc lớn có gì lợi hại và đáng sợ vậy? Vì sao năm đó ông là Binh Mã Đại Nguyên Soái của triệu quân Hoa Quốc cũng bị bọn họ hãm hại?”
“Hơn nữa, sao Thiên Tử lại kiêng dè họ đến vậy?”
“Thiên Tử là đứa con vùng trời Hoa Quốc lại bị bốn gia tộc kiềm chế…”
Tiêu Long thở dài, nói: “Chính Văn, chuyện trong đó có liên quan tới quá nhiều bí mật. Hoa Quốc sau trăm năm thăng trầm có thể có thành tựu và vị thế quốc tế như ngày hôm nay cũng có sự trợ giúp âm thầm của bốn gia tộc lớn. Cháu phải biết rằng, vào năm đó, bốn gia tộc lớn vì Hoa Quốc cũng đổ biết bao nhiêu mồ hôi và máu. Nhưng vì thời đại thay đổi, có vài người bành trướng dã tâm nên mới gây ra tình cảnh như hôm nay”.
“Với Hoa Quốc thì bốn gia tộc lớn hiện nay chính là quả bom được chôn rất sâu! Mà một khi nó phát nổ sẽ lật đổ cả Hoa Quốc!”
Tiêu Long vừa nói vừa nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn, vỗ vai anh: “Giờ cháu còn trẻ, có rất nhiều chuyện còn chưa biết. Chờ tới khi cháu đủ mạnh, tới khi cháu tiếp cận được nhiều bí mật hơn, ông nội sẽ nói cháu biết”.
“Nhưng mà…”
Tiêu Chính Văn còn muốn nói gì đó, Tiêu Long lắc đầu nói: “Mấy ngày này cháu nghỉ ngơi nhiều hơn, ở cạnh cháu dâu của ông. Nó đã liều mạng vì cháu đó. Nhà họ Tiêu chúng ta có thể có cháu dâu như nó là phúc phận của cháu, đừng phụ lòng nó”.
“Ngoài ra, ông nội sẽ sắp xếp một việc cho cháu”.
“Việc gì vậy ạ?”, Tiêu Chính Văn nhăn mày hỏi.
“Tới Thục Địa một chuyến, tìm một người, tìm được cậu ta, cậu ta sẽ trở thành trợ thủ giúp cháu tiêu diệt bốn gia tộc lớn”.
Tiêu Long nói một cách nghiêm túc.
Tuy Tiêu Chính Văn không hiểu sự sắp xếp của Tiêu Long nhưng vẫn gật đầu nói: “Vâng ạ”.
Sau khi nói xong, hai ông cháu im lặng trong giây lát.
Tiêu Long nói: “Chính Văn, sống cho thật tốt, tăng cường sức mạnh của bản thân. Tuy giờ cháu là Thiên Vương nhưng việc này cũng báo trước cháu sẽ gặp càng nhiều kẻ thù hùng mạnh! Một chút sơ sẩy thôi là không thể quay đầu lại được!”
“Cháu phải nhớ, không được tùy tiện đi khiêu chiến bốn gia tộc lớn! Thế lực sau lưng bọn họ không đơn giản thế đâu! Bởi vì người cháu phải đối đầu không chỉ có bốn gia tộc lớn mà còn có võ tông Hoa Quốc ở sau lưng! Nhất là Võ Thần Tông – tông môn lâu đời có truyền thừa vài nghìn năm!”
“Lúc chưa nắm chắc thì không được xảy ra bất kì xung đột nào với Võ Thần Tông! Ông nội sẽ âm thầm sắp xếp tất cả thay cho cháu, chờ tới khi cháu đủ mạnh, ông nội sẽ lại về tìm cháu!”
Nghe thấy những lời này, Tiêu Chính Văn chợt kích động nhìn Tiêu Long đang bước ra khỏi phòng khách, nói: “Ông nội, ông phải đi ư?”
Tiêu Long dừng bước, nhìn bầu trời sao bên ngoài, nói: “Nhiệm vụ của ông đã xong rồi. Tiếp đến là chuyện của bản thân cháu. Chăm sóc tốt cháu dâu của ông! Dẫn nó cùng đi đến Thục Địa, coi như tự cho mình một kì nghỉ ngắn đi. Còn nữa, ba thuộc hạ cạnh cháu, nếu không có gì bất ngờ thì tối nay bọn họ cũng sẽ đột phá. Còn đạt tới cấp độ nào thì phải xem tư chất và tiềm năng của bọn họ”.
Nói xong.
Tiêu Long đội chiếc mũ rộng lên, bóng người cũng biến mất vào bóng tối trong nháy mắt.
Cùng lúc đó, trong bóng tối truyền tới một câu nói của Tiêu Long: “Con cháu nhà họ Tiêu chúng ta từ khi sinh ra đến khi chết, đều vì quốc gia mà chiến đấu, đấu với trời, đấu với đất! Chính Văn, đừng làm chuyện gì phản bội lại Hoa Quốc!”
Âm thanh ngày càng xa dần.
Sau khi Tiêu Chính Văn im lặng một lát rồi quay trở lại phòng ngủ.
Nhìn Khương Vy Nhan đang nằm trên giường bệnh, Tiêu Chính Văn bước tới trước giường, nhẹ nhàng cầm tay cô.
Sau khi châm cứu, luồng sức mạnh trong cơ thể Khương Vy Nhan đã bị áp chế.
Kế tiếp là để cô tự mình tiêu hóa nó.
Nếu không có gì bất ngờ thì sức mạnh của Khương Vy Nhan sẽ tăng lên một mức cực lớn.
“Vợ ơi”, Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng thốt lên, lặng lẽ ngồi cạnh giường.
Lần này anh ngồi suốt ba ngày.
Sau ba ngày, Khương Vy Nhan tỉnh lại, khoảnh khắc mở mắt, cô bật ngồi dậy, thấy Tiêu Chính Văn đang ngủ cạnh đầu giường mình thì đôi mắt rưng rưng và đầy kích động.
“Chồng ơi…”
Khương Vy Nhan nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiêu Chính Văn, lặng lẽ khóc.
Tiêu Chính Văn cũng chợt tỉnh dậy, thấy Khương Vy Nhan đang khóc thì dịu dàng cười nói: “Em tỉnh rồi à?”
Khương Vy Nhan gật đầu, nước mắt rơi lã chã, cô ôm chầm lấy Tiêu Chính Văn, khóc và nói: “Chồng ơi, em còn tưởng rằng em không thể gặp anh được nữa…”
Tiêu Chính Văn cũng nhẹ nhàng ôm lấy Khương Vy Nhan, an ủi nói: “Được rồi, không sao rồi, mọi chuyện đều ổn rồi”.
Hai người ôm nhau chừng năm phút, mới buông ra.
Tiêu Chính Văn bắt mạch cho Khương Vy Nhan, quan tâm hỏi: “Em thấy sao rồi?”
Khương Vy Nhan cau mày, nói: “Không có cảm giác gì cả, chỉ là thấy người nhẹ nhàng hơn rất nhiều”.
Tiêu Chính Văn cười mỉm.
Mà lúc này, ba người Long Ngao, Long Hình và Long Nguyệt cũng xông vào, kích động quỳ một chân xuống đất, nói: “Chúc mừng chủ mẫu đã tỉnh!”
Khi Khương Vy Nhan thấy ba người bọn họ cũng vội vàng quay lưng lại, lau giọt nước mắt nơi khóe mắt và nói: “Mau đứng lên đi”.
Bây giờ, Long Ngao đã thăng cấp thành chủ soái năm sao!
Long Hình và Long Nguyệt thì thăng cấp lên chủ soái thiên cấp bốn sao!
Phải nói là trong một đêm, ba người bọn họ đã gặt hái được rất nhiều!
Chỉ đáng tiếc.
Nếu Long Lân còn sống, chắc chắn cũng có thể trở thành nhân vật cấp năm sao!
Lúc này, ba người Long Ngao đứng dậy, sau đó nhìn Tiêu Chính Văn, nghiêm túc nói: “Long Vương, đã chuẩn bị xong cả rồi”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, nói với Khương Vy Nhan: “Vy Nhan, chúng ta đi tiễn Long Lân đi”.
Nghe thấy tên Long Lân, sắc mặt Khương Vy Nhan cũng đanh lại, gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, mấy chục chiếc xe màu đen có rèm che dừng ở nghĩa trang lớn nhất Giang Trung.
Gần trăm người đều mặc âu phục màu đen, nghiêm túc và trang trọng đứng trước một bia mộ cực lớn.
Tiêu Chính Văn ngồi xổm, đốt nhang và đặt trước tấm bia, nhướng mày nhìn chữ được khắc trên bia mộ và ảnh chân dung nụ cười rạng rỡ.
Mộ của Long Lân.
Bốn chữ đơn giản.
Lúc này gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ.
Tiêu Chính Văn không nói một câu, yên lặng nhìn bia mộ, sau đó đứng dậy, đặt tay phải trước ngực, cúi người chín mươi độ!
Khoảnh khắc này!
Gần trăm cao thủ của điện Thần Long đứng sau Tiêu Chính Văn cùng với ba Long Tôn là Long Ngao, Long Hình và Long Nguyệt đều quỷ một chân xuống đất, đặt tay phải trước ngực, hét lớn: “Cung tiển Long Tôn – Long Lân!”
Khoảnh khắc đó, âm thanh truyền dến tần chín tầng mây.
Vô vố người hò hét, bày tỏ lòng tôn kính cao nhất của bọn họ đối với Long Lân!
Tiếng hét này cũng truyền vào không trung và đàn trôi đi…
Tiêu CHính Văn dứng dậy, nhìn bia mộ trước mắt khóe mắt rơi một giọt lệ.
“Long Lân, cậu sẽ không chết vô ích đâu!
Mối thù của bổn gia tộc lớn, chắc chắn tôi sẽ trả!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, khí thế cực lỳ mạnh mẽ tỏa ra từ người anh.