Chương 887: Lần đầu đến Thục Địa
Hai ngày sau, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan lên chuyến bay đến Thục Địa.
Theo như Tiêu Long nói, Tiêu Chính Văn cần phải tìm một người.
Người này sẽ là người trợ giúp cho Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan không mang theo bất cứ thứ gì cho chuyến đi này cả, chỉ mang theo mấy cái thẻ ngân hàng.
Dù sao có tiền cũng có thể giải quyết được rất nhiều việc.
Giang Trung tạm thời giao cho ba vị Long Tôn và Ôn Bất Lâm quản lý.
Nhân chuyến đi này, Tiêu Chính Văn cũng quyết định đi thư giãn với Khương Vy Nhan như là một chuyến tuần trăng mật của hai người.
Tiêu Chính Văn không có bạn ở nơi này, lúc vừa đến cũng không biết nên ở đâu thế là chỉ có thể tìm một khách sạn.
Có lẽ là vì đến một môi trường mới nên Khương Vy Nhan cứ hiếu kỳ nhìn hết cái này đến cái khác.
Đến khi hai người vào khách sạn, Tiêu Chính Văn nói với Khương Vy Nhan: “Vợ à, em nghỉ ngơi ở đây trước đi, anh đi mua ít thuốc và vài vật dụng hằng ngày”.
“Vâng, anh đi về nhanh nha”.
Khương Vy Nhan gật đầu, rồi ngáp một cái.
Vì tác dụng phụ luồng sức mạnh của Tiêu Long trong cơ thể mà dạo này Khương Vy Nhan cứ thường buồn ngủ.
Tiêu Chính Văn định mua một ít thuốc về, tự phối lại để làm giảm triệu chứng trong người Khương Vy Nhan.
Lúc ra khỏi khách sạn, Tiêu Chính Văn đến quầy lễ tân dặn dò với lễ tân khách sạn, nói họ trông chừng Khương Vy Nhan giúp, nếu Khương Vy Nhan ra ngoài một mình thì phải nói với anh ngay lập tức.
Nói xong với lễ tân, Tiêu Chính Văn đi đến một cửa hàng thời trang gần đó.
Vì không biết Khương Vy Nhan có thích hay không nên sau khi hỏi nhân viên trong cửa hàng, anh đã mua bốn năm bộ đồ rồi xách về.
Lúc Tiêu Chính Văn vừa ra khỏi cửa hàng thời trang thì một đám người nhìn chằm chằm anh.
Trong đám đó có một thanh niên nhuộm tóc vàng đi đến trước mặt gã đàn ông mặt sẹo do dao gây ra rồi chỉ vào Tiêu Chính Văn, nói tin tức của Tiêu Chính Văn cho hắn.
“Chính là gã đàn ông này, anh ta có khả năng là một con cá lớn”, tên tóc vàng nói.
“Mày nói tao nghe thử xem”, gã đàn ông mặt sẹo hỏi.
“Anh ta vừa đi ra từ cửa hàng thời trang nổi tiếng, đồ trong cửa hàng đó đều rất đắt, một bộ phải có giá hàng chục nghìn tệ. Anh nhìn xem, anh ta cầm nhiều đồ như vậy, chắc chắn anh ta rất giàu”.
“Hơn nữa em cũng từng thấy số thuốc trong tay anh ta, đều là mấy loại thuốc nổi tiếng, rất đắt tiền. Người đàn ông đó chí ít cũng là một tên có số tài sản mấy triệu tệ đấy”, tên tóc vàng nói.
“Tài sản mấy triệu tệ ư? Anh ta giàu như vậy tại sao không thuê vệ sĩ bảo vệ chứ? Hơn nữa còn chẳng có xe”.
Mặc dù gã đàn ông mặt sẹo đó khá tin vào mấy lời tên tóc vàng nói nhưng vẫn hơi lo ngại.
“Anh Chó Hoang, lúc nãy em cũng nghĩ thế nhưng sau đó em đến gần nghe được cuộc nói chuyện của anh ta mới nhận ra người đàn ông này không nói giọng địa phương, chắc chắn là người ngoại tỉnh!”
“Chắc chắn là đến đây đi du lịch, chúng ta không ra tay lúc này thì còn đợi đến khi nào nữa?”
Mấy lời này của tên tóc vàng xua tan lo lắng của gã đàn ông mặt sẹo.
Gã đàn ông mặt sẹo có tên là Chó Hoang đó cầm điện thoại lên gọi cho đám đàn em của mình.
“Tốt lắm, nếu có thể moi được một trăm nghìn tệ hay hai trăm nghìn tệ từ anh ta thì đến lúc đó tao sẽ cho mày một bao lì xì lớn luôn”.
Nói xong, Chó Hoàng ngậm điếu thuốc, dẫn theo đám đàn em theo phía sau chặn đường Tiêu Chính Văn.
Thật ra Tiêu Chính Văn đã phát hiện có người đi theo mình nhưng anh không biết đối phương là thế lực nào.
Dù sao anh cũng vừa đến Thục Địa.
Lẽ nào tin tức anh đến Thục Địa tìm người đã bị lộ rồi à?
Bất kể là ai, anh cũng không thể quay về khách sạn lúc này được, mà phải nghĩ cách giải quyết đám người này trước.
Nghĩ như thế, Tiêu Chính Văn cố ý đi vào một con hẻm nhỏ.
Lúc này đằng trước xuất hiện một đám côn đồ cởi trần, xăm trổ đầy mình.
Đám côn đồ này có khoảng mười mấy tên, tay thì cầm côn sắt, ngạo nghễ nhìn Tiêu Chính Văn.
Lúc này Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn thì thấy phía sau mình cũng có một đám người nữa, người đàn ông dẫn đầu hình như là đại ca của chúng, trên mặt có một vết sẹo.
Tiêu Chính Văn không thấy sợ mà ngược lại không nhịn được liền bật cười.
Chó Hoang thấy Tiêu Chính Văn không chỉ không bỏ chạy mà ngược lại còn đứng cười ngây ngô ở đó, còn tưởng anh sợ đến ngu người luôn rồi.
Thế nên hắn đi đến chỉ vào mình nói: “Tao là Chó Hoang, mọi người đều gọi tao là anh Chó Hoang”.
Nghe đến cái tên này, Tiêu Chính Văn lại không khỏi thở dài.
Chó Hoang thấy Tiêu Chính Văn không để ý đến mình bèn nói: “Tao, Chó Hoang, đến cướp tiền!”
“Nếu tôi không đưa tiền thì sao?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Mày không đưa tiền thì tao đánh mày. Đừng tưởng tao không dám chém mày, thấy vết sẹo trên mặt tao rồi chứ?”
“Tao nói cho mày biết, trước đây lúc đánh nhau tao cầm dao giết gần hết người trong đám đó, đánh gục hơn năm mươi người bên kia, mà chỉ để lại một vết sẹo này trên mặt thôi đấy”.
Chó Hoang chỉ vào vết sẹo trên mặt mình như đang khoe khoang chiến tích của mình.
Đây không chỉ để uy hiếp mà còn đang khoe khoang.
Tiêu Chính Văn không chỉ không sợ mà còn quan sát kỹ vết sẹo trên mặt hắn, sau đó nói: “Nhưng vết sẹo này của anh không phải là sẹo do dao gây ra, thật ra vết sẹo trên mặt anh là do sơ sẩy lúc tự chơi dao nhỉ?”
Bởi vì vết sẹo này không chỉ không sâu mà cũng không làm tổn thương đến bộ phận nguy hiểm, nhìn không giống là cố ý.
“Mày xem thường ông đây à? Bớt nói nhảm lại đi, lập tức giao ra hai trăm nghìn tệ đây, nếu không thì đừng trách tao lấy dao chém mày”.
Chó Hoang tức giận vung con dao cắt hoa quả trong tay lên, giả vờ muốn chém Tiêu Chính Văn.
“Đám cặn bã của xã hội như các anh không thể tìm được công việc đàng hoàng sao?”
Tiêu Chính Văn lại không hề có hành động nào với con dao định chém về phía mình kia.
Thấy Chó Hoang để dao trước mặt mình, Tiêu Chính Văn cũng không buồn chớp mắt.
Vì Tiêu Chính Văn không cảm nhận được chút sát khí nào trên người Chó Hoang cả.
Người này không dám ra tay với anh, chẳng qua là muốn dọa anh sợ để moi tiền từ tay anh thôi.
“Mày… mày không sợ chết à?”
Chó Hoang hoảng sợ, con dao trên tay dần buông xuống.
Hắn quả thật không có chiến tích vang dội gì, đúng như Tiêu Chính Văn nói, vết sẹo trên mặt là do hắn không cẩn thận quẹt lên mặt lúc nấu ăn.
Hơn nữa hắn cũng không dám ra tay với Tiêu Chính Văn vì hắn biết Tiêu Chính Văn rất giàu, chắc chắn là đại gia đến từ nơi nào đó. Nếu hắn giết Tiêu Chính Văn thì sẽ bị cảnh sát địa phương truy nã.
“Hết cách rồi, xem ra chỉ có thể thay bố mẹ các anh dạy cho các anh một trận. Nhưng mấy bộ đồ này tôi mới mua nên không muốn làm bẩn nó”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn đặt mấy bộ đồ trong tay xuống, cũng cởi luôn áo khoác của mình ra.
Anh vẫn chưa nói hết, đó là anh không muốn để Khương Vy Nhan thấy trên người mình dính máu rồi sẽ lo lắng cho mình.
Tiêu Chính Văn cởi hết áo ra để lộ phần lưng và ngực, nhìn thấy cảnh tượng đó, con dao trong tay Chó Hoang rơi xuống đất.
Thân hình này đáng sợ đến mức nào chứ, trên cơ thể có làn da màu đồng hiện lên các cơ bắp cân đối.
Trên người anh chằng chịt những vết sẹo do dao, do đạn và do lựu đạn để lại.
Chỉ liếc nhìn qua cũng làm người ta khó mà quên, vì đây là cơ thể đã trải qua hàng trăm cuộc chiến.
“Thời gian hơi gấp, các anh cùng lên đi!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn giơ quyền lên, cú đầu tiên đã đánh văng tên Chó Hoang trước mặt.