TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 897

Chương 897: Cờ Hắc Kim Long Rầm!

Mấy lời của Lý Cao Thành khiến sân nhà họ Sư như bùng nổ.

Vừa rồi ông ta nói gì?

Vua… Vua Bắc Lương?

Cậu Tiêu trước mặt này thế mà lại là vua Bắc Lương à?

Ngay lúc đó, Ngô Long Dũng ngây người, khuôn mặt hiện lên vẻ hoảng hốt và sợ hãi.

Mấy binh lính giơ súng lên đứng đằng sau ông ta cũng kinh hãi trố mắt nhìn nhau, cũng dần bỏ súng xuống.

Chu Diệu Sinh, đám người nhà họ Sư và Liễu Thanh ở một bên cũng hoảng sợ.

Còn Đồng Chấn Hải cũng trợn to mắt, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Mẹ nó, ai mà ngờ cậu Tiêu này lại là nhân vật tầm cỡ đó chứ.

Vua Bắc Lương!

Nổi danh như cồn, uy danh ở Hoa Quốc, có tên tuổi cả trong và ngoài nước.

Lúc này Tiêu Chính Văn hời hợt nhìn Lý Cao Thành đang cung kính với anh, sau đó lạnh lùng nhìn Ngô Long Dũng đã sững sờ đứng đó nói: “Tổng tư lệnh Ngô, lúc nãy ông nói muốn giết tôi để báo thù cho con trai ông đúng không?”

“Chuyện này…”

Ngô Long Dũng hoảng hốt, mặt đầy mồ hôi lạnh, cả người run rẩy không thôi.

Sao lại thế này?

Người trước mặt này lại là vua Bắc Lương?

Đây, đây là tai họa lớn rồi!

“Cậu là vua Bắc Lương thật à?”

Ngô Long Dũng lấy hết can đảm hỏi.

Câu này cũng khiến Lý Cao Thành nổi giận, chỉ vào Ngô Long Dũng mắng: “Ngô Long Dũng, ông đang nghi ngờ thân phận của vua Bắc Lương sao? Hay nói cách khác ông đang nghi ngờ tôi?”

Ngô Long Dũng sa sầm mặt mũi, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng không biết đang nghĩ cái gì.

Lúc này một phó tướng ở phía sau ông ta cũng bước nhanh đến trước mặt Ngô Long Dũng nhỏ giọng nói: “Tổng tư lệnh, bây giờ chúng ta phải làm sao? Đắc tội với vua Bắc Lương thì sẽ rơi vào tình thế không thể cứu vãn. Năm đó, tổng tư lệnh của Tây Thục bị bắn chết ngay trước mặt mọi người… Nếu bây giờ chúng ta phục tùng, hậu quả rất khó tưởng tượng, thậm chí nhà họ Ngô ở Nam Thục đều bị hủy diệt…”

Vốn dĩ Ngô Long Dũng còn có ý định quỳ xuống nhận tội nhưng lúc này nghe được mấy lời này của phó tướng, ông ta nhíu mày, lòng dấy lên cơn giận và nỗi căm hận.

Đúng thế!

Nếu bây giờ mình phục tùng hắn thì Nam Thục sẽ không còn nhà họ Ngô nữa.

Nghĩ đến đó, giữa hai hàng lông mày của Ngô Long Dũng hiện lên sát ý và tia sáng lạnh lùng.

Đúng thế!

Mình có ba mươi nghìn binh lính!

Mặc dù chỉ điều động được mười nghìn nhưng hai mươi nghìn khác có thể tập hợp bất cứ lúc nào.

Nơi này cách Bắc Lương quá xa, dù có khẩn cấp lên đường đến đây cũng phải mất ba bốn tiếng.

Trừ phi dùng đến cả máy móc vận chuyển mới có thể đến cấp tốc trong hàng nghìn cây số thế này.

Dĩ nhiên Tiêu Chính Văn cũng nhìn thấy ánh mắt này, anh nở nụ cười hời hợt nói: “Tổng tư lệnh Ngô, sao vậy, ông vẫn còn muốn giết tôi à?”

Nghe thế, Lý Cao Thành lo lắng, lập tức chỉ vào Ngô Long Dũng quát: “Họ Ngô kia, ông muốn làm gì? Nếu ông làm thế thật thì đang phản nước, tội chết và bị giết hết cả dòng họ đấy! Cả Thục Địa này sẽ rơi vào tình cảnh sóng gió hiểm nguy”.

Lý Cao Thành thật sự rất sợ.

Ánh mắt hiện giờ của Ngô Long Dũng này rất đáng sợ.

Chẳng lẽ ông ta muốn giết vua Bắc Lương thật sao?

Người này là chủ soái Bắc Lương đấy!

Một khi xảy ra chuyện gì thì cả Thục Địa đều không gánh nổi đâu.

Ba trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương là đội quân luôn giành phần thắng trước đại quân hàng triệu người của tám quốc gia.

Ngô Long Dũng cười khẩy: “Tổng tư lệnh Lý, ai biết hắn có phải là vua Bắc Lương thật hay không? Ở Nam Thục có ai từng gặp hắn chưa? Có khi hắn là người mà Lý Cao Thành ông tìm đến giả mạo thì sao?”

“Ông! Ngô Long Dũng, ông điên rồi? Ông có biết ông đang nói gì không?”

Lý Cao Thành nổi giận chỉ vào Ngô Long Dũng, mí mắt giật liên tục.

Ngô Long Dũng cười nói: “Tất nhiên tôi biết mình đang nói gì chứ. Tất cả tướng sĩ nghe lệnh, Lý Cao Thành có mưu đồ tạo phản, tìm người giả mạo vua Bắc Lương với ý đồ đánh chiếm Nam Thục. Bây giờ tôi ra lệnh giết hết bọn chúng không chừa một ai!”

Câu nói vang vọng khắp sân nhà họ Sư.

Ngô Long Dũng điên rồi.

Mí mắt Lý Cao Thành giật liên tục, hoảng hốt nhìn Ngô Long Dũng nói: “Ngô Long Dũng, ông điên rồi! Cậu ấy là vua Bắc Lương thật, không phải giả mạo”.

Hét lên xong, Lý Cao Thành tức giận nhìn binh lính đang cầm súng xung quanh quát: “Các cậu muốn làm gì? Bỏ hết súng xuống cho tôi. Các người mới là người mưu đồ tạo phản đấy, giết vua Bắc Lương là tội chết tru di cửu tộc”.

Mấy binh lính Nam Thục đó bị Lý Cao Thành quát như thế, ai cũng hoảng sợ nhìn nhau.

Súng trong tay dần buông xuống.

Ngô Long Dũng thấy vậy lập tức rút súng từ thắt lưng ra rồi chĩa vào một binh lính vứt súng xuống trong đó nói: “Lâm trận bỏ chạy sẽ xử lý theo quân pháp là bị bắn chết”.

Binh lính đó vừa nghe thế lập tức quỳ xuống xin tha.

Nhưng Ngô Long Dũng đã bóp cò bắn chết binh lính đó.

Ngay lập tức, máu theo ngực anh ta nhuộm đỏ cả người.

Sau đó Ngô Long Dũng hét lên với binh sĩ bên cạnh và ngoài cửa: “Đây là Nam Thục, lệnh của ông đây chính là quân lệnh. Ai trong số các cậu dám buông súng xuống thì sẽ bị xử lý theo quân pháp”.

Dứt lời, Ngô Long Dũng giơ súng lên chĩa vào mấy người Tiêu Chính Văn và Lý Cao Thành: “Lý Cao Thành, tự ý bảo người giả mạo vua Bắc Lương, theo quân pháp quân đội Hoa Quốc thì sẽ bị bắn chết”.

Nghe thế, Lý Cao Thành hét lên: “Ngô Long Dũng! Ông dám! Bên ngoài Nam Thục là ba mươi nghìn binh lính Tây Thục của tôi, nếu ông dám ra tay thì người của tôi cũng lập tức xông vào”.

Ha ha ha!

Ngô Long Dũng bật cười nói: “Ông nghĩ ông có thời gian để ra lệnh sao? Giờ tôi giết ông rồi nói ông bị tên này giết, mấy binh lính Tây Thục bên ngoài sẽ nghe lời tôi hay là nghe theo cái xác chết của ông?”

Lạch cạch!

Lý Cao Thành hoảng sợ.

Nếu Ngô Long Dũng làm vậy thật thì không ai dám chắc được đâu.

Lý Cao Thành nhìn Tiêu Chính Văn nhỏ giọng nói: “Chủ soái Tiêu, giờ chúng ta phải làm sao?”

Tiêu Chính Văn vẫn bình thản nhìn Ngô Long Dũng đang cầm súng chĩa về phía mình, lạnh lùng nói: “Trước đây người nào chĩa súng vào tôi không phải chết thì cũng bị tàn phế. Ngô Long Dũng, nể tình ông là tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Nam Thục nên tôi có thể tha cho ông một con đường sống. Bây giờ lập tức bảo binh lính của ông bỏ súng xuống, không được phản kháng, còn phải giao con dấu của Sở chỉ huy quân đội Nam Thục ra, cả gia sản của nhà họ Ngô ở Nam Thục nữa, thế nào?”

Nghe anh nói điều kiện như thế, Ngô Long Dũng bật cười, cười điên cuồng không ngừng nghỉ.

“Này cậu, cậu đang hù dọa tôi đấy à? Cậu thế này mà có thể là vua Bắc Lương nổi danh ở Hoa Quốc được sao?”

Ngô Long Dũng cười nhạo.

Ông ta không tin, cũng không dám tin.

Vì hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng.

Tiêu Chính Văn gật đầu tỏ ý mình đã hiểu nói: “Nếu như thế thì nhà họ Ngô sẽ biến mất khỏi đất Nam Thục này”.

Dứt lời!

Một tiếng nổ vang vọng khắp bầu trời.

Mọi người ngẩng đầu lên thì thấy trên bầu trời lúc này máy bay vận chuyển và máy bay chiến đấu che phủ hết cả bầu trời Nam Thục.

Mà trên những máy bay vận chuyển và máy bay chiến đấu có cờ của vua Bắc Lương.

Cờ Hắc Kim Long!

Đọc truyện chữ Full