TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 898

Chương 898: Thực lực của Liêu Thanh

Mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng trên đầu.

Cả bầu trời đều là máy bay vận tải và máy bay chiến đấu bay phành phạch.

Ngay sau đó, từng binh lính được trang bị đầy đủ nhảy xuống khỏi máy bay vận tải bằng dây thừng trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Khoảnh khắc đó, cả bầu trời đều là các binh lính mặc quân phục.

Lúc này người dân ở Nam Thục đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

“Vãi chưởng! Xảy ra chuyện gì thế? Đây là không quân à?”

“Này… ít nhất cũng phải là bảy, tám mươi nghìn người nhỉ?”

“Trời ạ, Nam Thục xảy ra chuyện gì thế? Sao tự dưng có nhiều lính không quân thế này?”

Người dân Nam Thục đứng ở đầu đường nhìn rất nhiều binh lính nhảy từ trên trời xuống.

Địa điểm những binh lính này đáp xuống rất rõ ràng.

Được chia thành bốn nhóm lần lượt là khu vực gần nhà họ Sư, Sở chỉ huy quân đội Nam Thục, sơn trang nhà họ Ngô và Tổng Cục thanh tra Nam Thục.

Chưa đến năm phút mà lúc này cả Nam Thục đã bị một trăm nghìn không quân Bắc Lương khống chế.

Một đám sĩ quan ở Sở chỉ huy quân đội Nam Thục đều bị bao vây.

Những vệ sĩ mặc đồ vest lao ra ngoài ở sơn trang nhà họ Ngô cũng bị bắn chết.

Sau đó gần mười nghìn binh lính Bắc Lương nhanh chóng trấn áp được sơn trang nhà họ Ngô.

Lúc này ông hai nhà họ Ngô ở Tổng Cục thanh tra Nam Thục vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì cửa văn phòng đã bị ai đó đạp mạnh vào.

Sau đó từng nhóm binh lính mặc quân phục tay cầm súng, đội mũ sắt xông vào khống chế hết đám người ông hai nhà họ Ngô.

Cùng lúc đó, trên một chiếc máy bay vận tải trong đó, Long Nhất mặc quân phục, đội mũ tướng, trên vai gắn ba ngôi sao vàng sáng lấp lánh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào sân nhà họ Sư bên dưới, sau đó anh ta bật người nhảy xuống.

Ầm!

Long Nhất nhảy xuống làm mặt đất xuất hiện thêm hai dấu chân.

Anh ta dẫn một tốp binh lính đánh hạ hết binh lính Nam Thục đứng chặn trước cửa. Sau đó xông vào trong sân trợn mắt nhìn Ngô Long Dũng đã há hốc mồm nãy giờ, nhanh chân bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn kính cẩn nói: “Mạt tướng dẫn một trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương chiếm hết Nam Thục. Sở chỉ huy quân đội Nam Thục, sơn trang nhà họ Ngô, Tổng Cục thanh tra Nam Thục và các công ty thuộc nhà họ Ngô đều đã bị khống chế. Chủ soái hãy ra chỉ thị bước tiếp theo”.

Nghe thế, Tiêu Chính Văn hời hợt gật đầu.

Mà Ngô Long Dũng đứng một bên đã hoàn toàn ngây người.

Cái gì?

Nam Thục bị khống chế?

Sở chỉ huy quân đội Nam Thục, sơn trang nhà họ Ngô, Tổng Cục thanh tra Nam Thục và các các sản nghiệp đều đã bị khống chế?

Chuyện… chuyện này không thể nào!

Quá hoang đường!

Lúc này còn chưa đến mười phút mà cả Nam Thục đã bị người Bắc Lương khống chế?

Trước nay chưa từng thấy khả năng tác chiến này.

Lúc này Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Ngô Long Dũng ngơ ngác nãy giờ, sau đó anh cất bước đi đến đạp vào ngực Ngô Long Dũng khiến ông ta bị đẩy ra xa bốn năm mét, đập người vào một đám binh lính. Ông ta ngã xuống đất, tay ôm ngực, nôn ra máu, một lúc lâu sau mới có thể bò dậy được.

“Ngô Long Dũng, bây giờ ông còn muốn giết tôi nữa hay không?”

Tiêu Chính Văn đứng đó lạnh lùng nhìn Ngô Long Dũng đang quỳ dưới đất, tay ôm ngực, liên tục nôn ra máu.

Lúc này Ngô Long Dũng sợ thật rồi, cả người đều run như cầy sấy.

Ông ta vội vã quỳ xuống nói với Tiêu Chính Văn: “Chủ soái Tiêu tha mạng, mạt tướng không dám nữa. Xin chủ soái Tiêu rộng lượng tha cho tôi cũng như cho nhà họ Ngô một con đường sống. Chỉ cần chủ soái Tiêu giơ cao đánh khẽ, sau này nhà họ Ngô ở Nam Thục sẽ nghe theo mọi lời của chủ soái Tiêu. Ngô Long Dũng tôi thay mặt nhà họ Ngô cả đời này làm cánh tay trái của cậu”.

Dứt lời, Ngô Long Dũng dập đầu xuống.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Ngô Long Dũng, sau đó anh bước đến một bước đạp lên đầu Ngô Long Dũng làm mặt ông ta áp sát xuống đất.

Sau đó anh tức giận nói: “Ngô Long Dũng, đắc tội với cấp trên, lợi dụng binh quyền, đã là tội chết. Mà nhà họ Ngô ông còn tuyên bố thẳng thừng đã nắm giữ huyết mạch kinh tế và quân khu của cả Nam Thục, chỉ riêng điều này thôi là không thể tha rồi”.

“Con trai ông bị tôi giết chết, đó là do hắn tự chuốc lấy. Cưỡng bức dân lành, làm vô số chuyện xấu, tự thành lập câu lạc bộ ngầm riêng, những chuyện này đủ để bắn chết hắn tám trăm lần”.

“Còn Ngô Long Dũng ông là tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội Nam Thục nhưng không quản chặt con trai mình, ngược lại nuông chiều hắn hết mức, dung túng hắn khinh thường người khác, xem thường luật pháp. Mọi chuyện đều là tội của nhà họ Ngô ông”.

“Hôm nay tôi phải khiến nhà họ Ngô ông biến mất khỏi đất Nam Thục, ông có lời trăn trối nào không?”

Nghe anh nói thế, Ngô Long Dũng khiếp sợ run rẩy cả người.

Lúc này ông ta còn dám để lại lời trăn trối gì nữa đây.

“Chủ soái Tiêu, cầu xin cậu tha cho nhà họ Ngô… Mọi chuyện đều là lỗi của tôi, cậu muốn giết muốn làm gì tôi cũng nghe theo cậu, chỉ xin cậu tha cho nhà họ Ngô…”

Ngô Long Dũng biết mình khó thoát khỏi đường chết nên liên tục cầu xin Tiêu Chính Văn.

Lúc này Lý Cao Thành cũng đi đến ghé sát vào tai Tiêu Chính Văn nói: “Chủ soái Tiêu, thứ cho tôi nói một câu, nhà họ Ngô rất quan trọng với Nam Thục, nếu phải hủy diệt nhà họ Ngô thật thì tình thế ở Nam Thục chắc chắn sẽ thay đổi. Thế nên mạt tướng đề nghị vẫn nên giữ nhà họ Ngô lại, tìm một gia tộc mới thay thế nhà họ Ngô rồi dần dần thu hồi lại quyền thế của nhà họ Ngô, hoàn thành quá trình chuyển giao suôn sẻ”.

Nghe ông ta nói vậy, Tiêu Chính Văn cau mày.

Suy nghĩ một lát rồi nói: “Ông nói không sai”.

Sau đó Tiêu Chính Văn hỏi Liễu Thanh và đám người nhà họ Sư: “Nhà họ Sư có đồng ý thay thế nhà họ Ngô trở thành người nắm quyền ở Nam Thục không?”

Nhà họ Sư ngơ ngác.

Sư Song Song hoảng sợ và nghi ngờ nhìn Tiêu Chính Văn, còn kéo cánh tay Liễu Thanh.

Liễu Thanh cũng hoàn hồn lại.

Lúc nãy anh ta đang kinh ngạc bởi thân phận và cách làm việc như sấm rền của Tiêu Chính Văn.

Gần như chỉ ngay sau đó, Liễu Thanh dẫn người nhà họ Sư quỳ xuống nói: “Chủ soái Tiêu, nhà họ Sư tôi đồng ý thay thế nhà họ Ngô quản lý Nam Thục thật tốt”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Ngô Long Dũng trên dưới đất nói: “Vậy được, kể từ ngày hôm nay quyền lợi của nhà họ Ngô sẽ chuyển qua cho nhà họ Sư. Tôi chỉ cho ông một tuần, trong vòng một tuần mười nghìn quân của tôi sẽ trấn giữ Nam Thục. Sau một tuần, nếu nhà họ Ngô vẫn chưa chuyển giao xong thì binh lính của tôi sẽ đích thân lấy lại”.

“… Vâng, vâng… tôi xin nhận lệnh…”

Lúc này Ngô Long Dũng đã mất đi ý định phản kháng.

Chống lại vua Bắc Lương thì chỉ có chết.

Sau đó Tiêu Chính Văn xoay người lại nhìn Liễu Thanh và người nhà họ Sư đã đứng lên nói: “Nhà họ Sư tiếp quản Nam Thục nhất định phải làm hết chức trách của mình, một lòng vì dân, không được có bất kỳ hành vi vượt quá quyền hạn. Tôi sẽ bảo ba nghìn binh lính Bắc Lương lại canh giữ Sở chỉ huy quân đội Nam Thục, hễ nhà họ Sư có bất kỳ hành vi bất hợp pháp nào thì ba nghìn binh lính của tôi sẽ lập tức khống chế nhà họ Sư, tiếp quản Nam Thục, các người đã rõ chưa?”

Liễu Thanh và đám người Sư Song Song cúi người gật đầu đáp: “Vâng, mọi chuyện nghe theo lời dặn của chủ soái”.

Sau đó Tiêu Chính Văn vung tay, Long Nhất dẫn Ngô Long Dũng ra ngoài.

Kết cục của ông ta đã định sẵn là cả đời này phải trải qua trong phòng giam.

Đến giờ tình hình ở Nam Thục đã thay đổi.

Sau khi nói vài lời với Tiêu Chính Văn, Lý Cao Thành, Đồng Chấn Hải và Chu Diệu Sinh cũng nhanh chóng rời khỏi nhà họ Sư.

Lúc này Tiêu Chính Văn đứng ở sân sau nhà họ Sư.

Sau khi trấn an Sư Song Song, Liễu Thanh đi đến phía sau Tiêu Chính Văn quỳ xuống nói: “Hôm nay đa tạ ơn cứu mạng của chủ soái Tiêu, Liễu Thanh tôi không có gì để báo đáp”.

Nói xong, Liễu Thanh dập đầu xuống, đầu áp sát đất.

Tiêu Chính Văn xoay người lại nhìn Liễu Thanh nói: “Đứng lên đi, anh có biết tại sao tôi lại tin anh không?”

Liễu Thanh cau máy, lắc đầu: “Tôi không biết”.

Tiêu Chính Văn nhìn Liễu Thanh đánh giá nhíu mày nói: “Bởi vì một người”.

Liễu Thanh khẽ cười: “Mong chủ soái Tiêu nói rõ”.

Tiêu Chính Văn nhíu mày nhìn Liễu Thành, sau đó phóng con dao năm cạnh quân đội về phía ngực Liễu Thanh Ngay lúc đó, Liễu Thanh bỗng lui về sau mười mấy mét.

Mà con dao quân đội năm cạnh cũng xuyên qua một cây cột ở một bên.

Thấy thế Tiêu Chính Văn bật cười lớn tiếng: “Ha ha ha, quả nhiên! Thảo nào ông nội muốn tôi đến tìm anh. Anh vẫn luôn che giấu, thực lực của anh ít nhất cũng phải sáu sao”.

Đọc truyện chữ Full