Chương 910: Khương Vy Nhan lạnh lùng bá đạo
Rõ ràng lúc này Đường Nhất Phàm đang vô cùng phẫn nộ!
Hắn là cậu hai của nhà họ Đường ở Cảnh Châu, xuất thân giàu có, từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa phải chịu thiệt thòi bao giờ, càng chưa từng bị người ta sỉ nhục bằng cách hất rượu vang lên mặt như thế!
Trước đây, chỉ cần bản thân hắn thể hiện vẻ đẹp trai và hấp dẫn của mình là vô số cô gái não tàn sẽ ùn ùn kéo tới!
Chỉ muốn được ngủ với hắn một đêm!
Thế nhưng hôm nay, Khương Vy Nhan đáng chết này lại dám hất toàn bộ rượu vang lên trên mặt hắn!
Đây là sự sỉ nhục!
Sự lăng mạ!
Đường Nhất Phàm đang bừng bừng lửa giận.
Trước đây chỉ có hắn đi sỉ nhục người khác, chưa từng có ai dám to gan nhục mạ hắn như thế!
Một nữ tổng giám đốc của tập đoàn Vy Nhan ở Giang Trung mà lại dám đối xử với hắn như vậy sao?
Tất cả nỗi thống hận của Đường Nhất Phàm đối với Khương Vy Nhan lúc này rõ ràng đều đã biến thành ham muốn được đè cô dưới thân mình để thoả mãn dục vọng thèm khát!
Chỉ có như vậy thì hắn mới có cảm giác chinh phục!
Hắn nhất định phải khiến cho Khương Vy Nhan quỳ trên người hắn để hầu hạ, sau đó phải mở miệng cầu xin!
“Đồ đàn bà đê tiện! Cô dám hắt rượu vang lên trên người tôi ư? Cô có biết tôi là ai không hả? Tôi là cậu hai nhà họ Đường ở Cảnh Châu đấy!”
Đường Nhất Phàm nhận lấy khăn mặt mà nhân viên phục vụ đưa cho, ra sức lau rượu vang trên mặt, ánh mắt cay độc nhìn Khương Vy Nhan chằm chằm!
Khương Vy Nhan lạnh lùng nhìn đối phương, nói: “Ban nãy tôi đã biết rồi! Thế nhưng đây không phải là thứ để anh kiêu ngạo và trơ tráo! Hành vi vừa rồi của anh đã quấy rối tôi! Nếu như tôi muốn thì bây giờ có thể báo cảnh sát bắt anh luôn!”
“Ha ha!”
Nghe Khương Vy Nhan nói muốn báo cảnh sát bắt mình, Đường Nhất Phàm cười lớn, nói: “Sếp Khương, cô đúng là biết nói đùa! Báo cảnh sát bắt tôi ư? Cô cứ báo đi! Tôi rất muốn xem xem cả cái Giang Trung bé nhỏ này có ai dám ra tay bắt tôi hay không?”
Đường Nhất Phàm nói không sai.
So ra thì Cảnh Châu thậm chí còn lớn hơn Giang Trung một chút!
Thế lực của nhà họ Đường ở Cảnh Châu có thể hình dung là dùng tay che trời.
Bắt Đường Nhất Phàm rõ ràng chỉ là mộng tưởng hão huyền mà thôi!
Không ít khách mời tham gia buổi tiệc ngày hôm nay khi nhìn thấy Khương Vy Nhan và Đường Nhất Phàm nảy sinh xung đột thì đều cười trên nỗi đau của người khác.
Dù sao hiện giờ tập đoàn Vy Nhan ở Giang Trung có thể nói là thanh danh lừng lẫy.
Rất nhiều người ngoài mặt sẽ không nói gì nhưng sâu trong lòng lại tràn đầy ý đối địch đối với tập đoàn Vy Nhan.
Sợ rằng một ngày nào đó tập đoàn Vy Nhan này sẽ chen chân vào sản nghiệp và thị trường của bọn họ, như vậy thì mọi người đều không còn cơm để mà ăn nữa.
Hơn nữa, Khương Vy Nhan lại từ nơi khác đến, không có bất cứ nền móng gì ở Giang Trung, chỉ nhờ hợp tác với Thanh Vân Tông nên mới có được cục diện và thị trường như hiện giờ.
Vậy nên rất nhiều người cũng đang thầm tính toán trong lòng muốn giành lấy thị trường của tập đoàn Vy Nhan.
“Ôi, đắc tội với Đường Nhất Phàm thì cũng chẳng khác nào đắc tội với nhà họ Đường! Tập đoàn Vy Nhan e rằng sắp gặp họa lớn rồi”.
“Lại chả thế! Đường Nhất Phàm là một cậu ấm có tiếng ác độc ở Cảnh Châu! Khương Vy Nhan sắp gặp nguy hiểm rồi đây!”
“Anh nhìn người đàn ông bên cạnh Khương Vy Nhan kia đi, là chồng của cô ta à? Vậy mà lại không nhúc nhích tí nào…Vợ của mình bị người ta trêu ghẹo mà người đàn ông này vẫn không buồn ra tay?”
Đối diện với sự chỉ trích và lời bàn tán của mọi người, Tiêu Chính Văn vẫn điềm nhiên ngồi trên ghế sofa, yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Không phải anh không muốn ra tay, chỉ là có những lúc Khương Vy Nhan cần phải trưởng thành, không thể cứ mãi núp dưới sự che chở của anh.
Vậy nên Tiêu Chính Văn lựa chọn im lặng quan sát.
Khương Vy Nhan khi nghe thấy những ngôn từ sặc mùi uy hiếp của Đường Nhất Phàm thì đanh mặt lại, lạnh lùng nói: “Cậu chủ Đường, nơi này là Giang Trung chứ không phải Cảnh Châu, không phải nơi anh thích là có thể giở trò lưu manh!”
Nói xong, Khương Vy Nhan quay người nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Chồng à, chúng ta đi thôi!”
Tiêu Chính Văn gật đầu, khẽ cười rồi đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn Đường Nhất Phàm lúc này đang bừng bừng lửa giận, không nói một lời nào mà đi theo Khương Vy Nhan định rời đi.
Thế nhưng, Đường Nhất Phàm đã nổi điên!
Đáng hận!
Thật sự là đáng hận!
Người phụ nữ đáng chết này lại không coi mình ra gì cả!
Tốt!
Rất tốt!
Loại phụ nữ như này mới là đối tượng mà mình thích!
Loại phụ nữ như này khi chinh phục mới có khoái cảm!
Đường Nhất Phàm lập tức giơ tay ra túm lấy bả vai của Khương Vy Nhan muốn kéo cô lại!
Thế nhưng khoảnh khắc đó, Khương Vy Nhan đã cảm nhận được động tác của Đường Nhất Phàm phía sau lưng, cô né sang một bên đồng thời giơ tay túm lấy cổ tay đang vươn ra của Đường Nhất Phàm!
Một tiếng rắc vang khắp cả hội trường!
Khương Vy Nhan thẳng tay bẽ gãy xương cổ tay của Đường Nhất Phàm ngay và luôn!
“Á!”
Đường Nhất Phàm lập tức rống lên, ôm lấy cổ tay của mình, khom lưng lại, sắc mặt đỏ bừng, không ngừng lùi lại phía sau!
Đồng thời, hắn cũng trừng mắt nhìn Khương Vy Nhan bằng ánh mắt thâm độc, gào mồm nói: “Đáng chết! Con đàn bà đê tiện mày lại dám bẻ gãy cổ tay tao! Tao phải giết chết mày! Tao phải khiến cho mày quỳ xuống nói xin lỗi tao! Tao phải giày vò chà đạp lên mày! Cái con đàn bà đê tiện nhà mày!”
Đám khách mời đứng xem xung quanh đều há hốc miệng, mở to mắt, đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt!
Đã… đã xảy ra chuyện gì vậy?
Khương Vy Nhan lại bẻ gãy cổ tay của Đường Nhất Phàm!
Người đó là cậu hai nhà họ Đường ở Cảnh Châu đấy!
Trời ơi!
Khương Vy Nhan này hơi bá đạo quá rồi nhỉ!
Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng ngạc nhiên nhìn Khương Vy Nhan.
Vốn dĩ anh cho rằng Khương Vy Nhan sẽ chỉ né tránh sau đó chỉ trích Đường Nhất Phàm vài câu, nhiều lắm thì cho hắn một cái bạt tai.
Thế nhưng anh không ngờ vợ của mình lại lạnh lùng bá đạo đến thế!
Vừa ra tay đã bẻ gãy luôn cổ tay của Đường Nhất Phàm!
Lúc này, trong mắt Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan quá bá đạo, quá máu lửa!
Bây giờ Khương Vy Nhan khác biệt quá rõ ràng so với khi trước.
Thậm chí còn quyết đoán hơn cả lúc mà cô luyện tập.
Lẽ nào đây chính là sự ảnh hưởng của luồng sức mạnh bá đạo của ông nội bên trong cơ thể Khương Vy Nhan?
Nghĩ tới đây, Tiêu Chính Văn liền bật cười, vẻ mặt thoải mái.
Như thế cũng tốt.
Khương Vy Nhan không còn yếu mềm nữa chính là cảnh tượng mà anh muốn nhìn thấy nhất.
Cùng lúc này, ánh mắt lạnh lùng của Khương Vy Nhan nhìn chằm chằm vào Đường Nhất Phàm, cô tiến lên vài bước, sau đó giơ chân đá trúng vào cằm của Đường Nhất Phàm trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, khiến cho hắn bay lên cao hai mét, sau đó nặng nề văng ra xa, rầm một tiếng ngã lăn trên mặt đất!
Cả hội trường lập tức im phăng phắc!!!!
Khương Vy Nhan lạnh lùng hừ một tiếng, nhíu đôi mắt xinh đẹp, đôi chân dài thẳng tắp và trắng muốt đang giơ trên không trung cũng hạ xuống, đồng thời kéo váy lại để che đi đôi chân tuyệt đẹp của mình, cô lạnh lùng trừng mắt nhìn Đường Nhất Phàm đang nằm dưới đất và ôm lấy miệng, mãi một lúc lâu sau vẫn không thể bò dậy nổi!
Cô lạnh lùng cảnh cáo: “Đường Nhất Phàm, cậu chủ nhà họ Đường, tôi cảnh cáo anh! Nơi này là Giang Trung, không phải Cảnh Châu của anh! Anh vẫn chưa đủ tư cách để giở trò ở đây đâu! Ngoài ra, nếu như anh không phục thì cứ việc đến tìm tôi! Tôi đợi anh ở tập đoàn Vy Nhan!”
Nói xong, Khương Vy Nhan xoay người, dáng người thẳng tắp, mỉm cười dịu dàng với Tiêu Chính Văn đang đứng bên cạnh, khoác lấy cánh tay của anh, ngọt ngào nói: “Chồng à, chúng ta đi thôi”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, quay người rời đi cùng Khương Vy Nhan.
Mà trong đại sảnh, lúc này mấy tên vệ sĩ mới xông đến rồi vội vàng đỡ Đường Nhất Phàm đang nằm dưới đất dậy, quan tâm hỏi han: “Cậu chủ, anh không sao chứ?”
Đường Nhất Phàm phẫn nộ bùng dậy, chỉ tay vào mặt bọn họ mà quát mắng: “Đồ vô dụng! Mẹ kiếp, chúng mày bị mù à? Đi đâu hết cả lũ thế? Ông đây bị người ta đánh ta nông nỗi này mà chúng mày mới chịu xuất hiện!”
Mấy tên vệ sĩ đó im lặng, không dám phản bác.
Đường Nhất Phàm đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo bóng lưng rời đi của Khương Vy Nhan, căm hận nói: “Con đàn bà thối tha, mày cứ đợi đấy cho tao! Tao nhất định sẽ làm nhục mày tới chết! Người đâu, lập tức triệu tập cao thủ họ Đường, cậu chủ tao muốn bao vây tập đoàn Vy Nhan!”