Chương 911: Mày là Thiên Vương sao?
Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan bước ra khỏi hội trường, tay nắm tay, sải bước đi bên cạnh công viên.
Đã rất lâu không cùng nhau tản bộ thư thả như vậy rồi nên Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn đều rất hưởng thụ khoảng thời gian như thế này.
Đến tận bây giờ trong lòng Khương Vy Nhan vẫn còn hơi bực bội.
“Đường Nhất Phàm kia quá đáng ghét! Không phải anh ta chỉ là cậu ấm trong gia tộc có tiền có quyền thôi hay sao, vậy mà lại sỉ nhục phụ nữ như thế! Nếu ư lần sau còn gặp lại anh ta thì em còn phải đánh đau hơn nữa!”
Khương Vy Nhan siết chặt bàn tay nhỏ bé, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt loé lên tia sáng.
Tiêu Chính Văn nhìn Khương Vy Nhan bên cạnh, cười nói: “Được rồi, ban nãy em cũng đã dạy dỗ hắn không tệ rồi”.
Lúc này Khương Vy Nhan mới thở ra một hơi, nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Chồng à, em xin lỗi, vừa nãy có phải em đã quá kích động hay không, liệu có mang tới rắc rối cho công ty không nhỉ?”
Bây giờ nghĩ lại, Khương Vy Nhan cảm thấy vừa nãy bản thân đã quá kích động.
Dù gì đó cũng là cậu hai nhà họ Đường ở Cảnh Châu.
Ở Cảnh Châu, nhà họ Đường cũng là thế lực một tay che trời.
Đắc tội với nhà họ Đường thì chắc hẳn sẽ không thể kết thúc nhẹ nhàng như thế.
Vậy nên bây giờ Khương Vy Nhan lo lắng cũng không phải là không có lý.
Thế nhưng, Tiêu Chính Văn lại kéo lấy bàn tay của cô, bình thản nói: “Không sao, chỉ là một nhà họ Đường mà thôi, nếu như bọn họ không có chừng mực thì anh sẽ giải quyết thay em. Biểu hiện ban nãy của em không tồi chút nào. Gặp chuyện thì nên quyết đoán và bá đạo như thế. Chỉ có như vậy thì người khác mới biết sợ em”.
“Đặc biệt là đối với một cậu ấm giống như Đường Nhất Phàm thì càng cần phải mạnh tay hơn”.
Tiêu Chính Văn nói xong, Khương Vy Nhan cười ngọt ngào rồi nhón chân thơm một cái lên trên má anh.
Tiêu Chính Văn ngẩn ngơ, gương mặt ngập tràn hạnh phúc.
Sau đó, hai người cùng nắm tay nhau, men theo con đường nhỏ rải đá đi bộ về phía trước.
Ban đêm vẫn luôn là thời điểm nhạy cảm.
Lúc này, Tiêu Chính Văn nhướng mày, đáy mắt loé lên tia sáng sắc bén.
“Sao thế chồng?”
Khương Vy Nhan cũng nhận ra sự khác lạ của Tiêu Chính Văn, cô nhíu chặt đôi mày lá liễu hỏi.
Tiêu Chính Văn làm động tác suỵt, nói: “Nhỏ tiếng chút, có người theo đuôi chúng ta, bốn người! Thực lực không hề thấp, cao nhất là cường giả chủ soái thiên cấp bốn sao! Thấp nhất là cường giả chủ soái huyền cấp hai sao!”
“A? Sao lại…”
Nghe đến đây, Khương Vy Nhan khẽ sửng sốt, vô cùng kinh ngạc, trong ánh mắt cũng ngập tràn vẻ sợ hãi.
Sao lại có cường giả chủ soái theo dõi bọn họ!
“Lẽ nào là… người của Đường Nhất Phàm?”
Khương Vy Nhan nghi hoặc hỏi, ánh mắt quét khắp bốn phía công viên trong màn đêm đen.
Đây là một khu nghỉ ngơi ở gần hội trường, ánh đèn mờ ảo, kế đó cũng chỉ toàn là cây cối, còn có mấy cái chòi nghỉ mát.
Tiêu Chính Văn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đang lạnh toát và run rẩy của Khương Vy Nhan, nói: “Không sao, đi về phía trước, đừng quay đầu, cứ vờ như không biết”.
“Vâng…”
Khương Vy Nhan gật đầu, nắm lấy đôi bàn tay to lớn và ấm áp của Tiêu Chính Văn, cứ thế tiến về phía trước.
Mà lúc này, cách Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan khoảng chừng bốn, năm mươi mét có bốn bóng người mặc áo khoác dài màu đen và đeo đủ loại mặt nạ có kiểu dáng khác nhau đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bọn họ bằng ánh mắt thâm độc.
Lúc này, gã đàn ông dẫn đầu đeo mặt nạ quỷ lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện ở trong hội trường khi nãy xảy ra quá đột ngột, chúng ta không có cách nào để ra tay! Bây giờ nơi này chính là địa điểm và cơ hội tuyệt nhất để cho chúng ta hành động! Nhất định phải giết chết hắn chỉ với một đòn!”
“Mọi người, cẩn thận một chút! Theo như tình báo, Tiêu Chính Văn đó ít nhất cũng là cường giả Bán Bộ Thiên Vương! Chúng ta không thể chiến đấu gần với hắn, càng không thể đấu lâu! Tìm được cơ hội thì phải đưa ngay Thần Tiên Táng vào trong cơ thể hắn!”
Ba người còn lại cùng gật đầu, sau đó bắt đầu chia nhau ra hành động!
Bên phía Tiêu Chính Văn cũng cảm nhận được cảm giác nguy hiểm càng tới gần!
Đột nhiên, Tiêu Chính Văn dừng bước.
Bốn bóng người cách anh bốn, năm mươi mét phía sau lưng cũng dừng bước.
Cứ như vậy, một luồng không khí dồn nén chầm chậm dâng lên xung quanh.
Tứ Độc cùng đưa mắt nhìn nhau, trong mắt loé lên vẻ sắc lạnh, lập tức phát động công kích rồi xông về phía Tiêu Chính Văn!
Gã đàn ông đeo mặt nạ quỷ giống như một con báo đen trong màn đêm, rút ra một con dao sắc bén từ trong tay áo rộng thùng thình rồi thẳng tay đâm mạnh về phía sau lưng Tiêu Chính Văn!
Khoảnh khắc đó, con dao phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt của vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời, mang theo âm thanh xé rách không gian!
“Ngon ăn rồi!”
Gã đàn ông đeo mặt nạ quỷ thấy mũi dao chỉ còn cách Tiêu Chính Văn hai mét mà đối phương vẫn không có phản ứng gì thì lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng!
Khoảng cách hai mét này, đối với một chủ soái thiên cấp bốn sao như hắn mà nói thì cũng chỉ nhanh như cái chớp mắt mà thôi!
Dù có mạnh đến mức nào thì cũng không thể phản ứng kịp thời dưới sự tấn công của chủ soái thiên cấp bốn sao chỉ với khoảng cách là hai mét.
Không ngờ nhiệm vụ lần này lại đơn giản như vậy!
Không phải nói Tiêu Chính Văn này rất mạnh hay sao?
Vậy mà ngay cả cảm giác nguy hiểm thôi cũng không phát giác ra được!
Cũng tốt, tốc chiến tốc thắng, như vậy thì bọn họ cũng có thể nhanh chóng trở về báo cáo!
Thế nhưng, vào lúc mà gã đàn ông đeo mặt nạ quỷ đang tỏ ra vui mừng đắc ý thì bóng lưng cao lớn sừng sững trước mắt đột nhiên quay lại, ánh mắt lạnh lùng, khoé miệng lộ ra nụ cười tàn ác, cứ thế nhìn thẳng vào mắt hắn!
“Chủ soái cấp thiên bốn sao, cũng khá đấy”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn đối phương.
Lúc này, gã đàn ông đeo mặt nạ ngập tràn vẻ kinh sợ!
Sao có thể như vậy chứ?
Đối phương đã phát giác ra rồi, hơn nữa còn có thể quay người lại trong khoảng thời gian ngắn như thế!
Thế nhưng, tại sao con dao của mình lại không đâm trúng?
Đợi đã!
Lúc này gã đàn ông đeo mặt nạ quỷ mới đột nhiên phản ứng trở lại, khoảng cách giữa mình và Tiêu Chính Văn dường như vẫn còn hai mét!
Khoảnh khắc vừa rồi, cả người mình chỉ tiến lên trước có năm centimet!
Tiếp theo đó, điều khiến cho người đàn ông đeo mặt nạ quỷ càng kinh sợ hơn là dù hắn có dùng lực như thế nào đi nữa thì cơ thể vẫn giống như viên đá chìm xuống biển sâu, không có cách nào di chuyển về phía trước dù chỉ là nửa bước!
Mà trong ánh mắt kinh sợ, hắn phát hiện ra, cùng với động tác giơ tay bình thản của Tiêu Chính Văn, con dao sắc bén trong tay hắn lại bắt đầu không ngừng rung lên, sau đó vù một tiếng, dao từ trong tay hắn bay thẳng vào trong tay Tiêu Chính Văn!
Thủ… thủ đoạn như vậy!
Ngay lập tức, gã đàn ông đeo mặt nạ hoàn toàn kinh ngạc!
Một áp lực lớn đè nén từ trong linh hồn khiến hắn không thể thở nổi!
Người này không phải Bán Bộ Thiên Vương!!!!
Mà là cường giả Thiên Vương!
Chỉ có cường giả Thiên Vương thật sự mới có thủ đoạn như thế!
“Mày… mày là cường giả Thiên Vương sao?”
Gã đàn ông đeo mặt nạ quỷ chấn động, tròng mắt mở lớn, hoàn toàn kinh ngạc!
Tiêu Chính Văn cười nhạt, trong tay cầm con dao găm, chỉ liếc mắt nhìn rồi lạnh lùng cười nói: “Con dao này có kịch độc… xem ra mấy người không phải đến từ nhà họ Đường…”
“Nhà họ Đường???”
Gã đàn ông đoe mặt nạ ngơ ngác, cau mày nói: “Nhà họ Đường là nhà nào cơ? Bọn tao là Tứ Độc của Dược Vương Cốc, đến để lấy cái mạng của mày!”
Nói xong, gã đàn ông đeo mặt nạ qủy muốn vùng vẫy để trốn thoát!
Thế nhưng cơ thể của hắn vẫn đứng yên tại chỗ, không hề di chuyển.
“Hóa ra là Dược Vương Cốc, xem ta Dược Vương Cốc vẫn không chịu nghe lọt tai lời cảnh cáo của tôi, nếu đã như vậy thì mấy người cũng không cần thiết phải sống them nữa”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói rồi giơ tay lên, con dao trong tay hóa thành luồng sáng đâm xuyên qua ngực của gã đàn ông đeo mặt nạ quỷ!
Đâm thủng từ trước ra sau, máu văng tung tóe.