Chương 939: Đội quân tinh nhuệ
Tiêu Chính Văn gật đầu đáp: “Tôi hiểu rồi”.
Thủ trưởng lại dặn dò thêm vài lời: “Đúng rồi Tiêu Chính Văn, buổi lễ nghênh đón sự trở lại của cường giả ngoài lãnh thổ lần này chắc chắn sẽ có một số kẻ lén lút làm chuyện mờ ám. Cậu phải chuẩn bị cho kĩ! Các cường giả trở lại từ ngoài lãnh thổ là ưu tiên hàng đầu. Bất kể trong trường hợp nào cũng không được phép để xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”
“Rõ!”
Tiêu Chính Văn đáp lại rồi cúp điện thoại.
Sau đó, anh bắt đầu suy nghĩ về chuyện này.
Chiến trường ngoài lãnh thổ…
Ngay giây sau, điện thoại di động của Tiêu Chính Văn nhận được tin nhắn từ quân đội Hoa Quốc, trong đó có thông tin chuyến bay và địa điểm của cuộc họp.
Ngày mai anh phải đi Mễ Quốc.
Buổi tối, Tiêu Chính Văn nói chuyện này với Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan cũng bận rộn chuẩn bị hành lí cho Tiêu Chính Văn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Long Nhất đã di chuyển từ chiến khu Bắc Lương đến Giang Trung, đồng thời mang theo chiến bào hoa văn rồng xanh của Tiêu Chính Văn và một thanh kiếm.
Sau đó, Tiêu Chính Văn chia tay Khương Vy Nhan, cùng Long Nhất và Long Ngao đến Mễ Quốc.
Cùng lúc ấy.
Tại sơn trang Ly Long ở Tây Sa.
Hán Vương đang chơi cờ với một ông lão.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên mặc áo khoác ngắn màu đen bước nhanh vào, đứng ở bên cạnh Hán Vương, thì thầm nói: “Hán Vương, tôi vừa nhận được tin tức tình báo, vua Bắc Lương đã tới Mễ Quốc tham gia cuộc họp nghênh đón sự trở lại của cường giả ngoài lãnh thổ. Ông xem, chúng ta có hành động không?”
Nghe vậy, Hán Vương đi quân Ngựa trong tay, sau đó híp mắt nói: “Tiêu Chính Văn đi Mễ Quốc sao? Tham gia cuộc họp nghênh đón sự trở lại của cường giả ngoài lãnh thổ à?”
“Đúng vậy!”
Người đàn ông nọ nghiêm túc gật đầu.
Hán Vương im lặng, nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Cậu thu xếp đi”.
“Vâng”.
Người đàn ông trung niên nghe thấy lời này, lập tức cúi người rời khỏi sảnh chính.
Buổi chiều cùng ngày, ông ta bay sang Mễ Quốc đàm phán với một vị tướng quân của chiến khu Mễ Quốc.
Henry Robert – tướng quân cấp ba sao của Mễ Quốc, hết sức kinh ngạc, không ngờ trợ thủ thân cận của Hán Vương tiền nhiệm của Hoa Quốc lại đến Mễ Quốc gặp mình.
Tướng quân Henry Robert hỏi: “Không biết ông Thượng Quan từ xa đến tìm tôi là có chuyện gì?”
“Tôi đến đây là muốn nói với ông một tin tức chấn động”.
Thượng Quan Hổ nghiêm mặt nói.
“Một tin tức chấn động? Chấn động đến mức nào chứ?”
Henry Robert bình tĩnh pha một tách trà đen, cúi đầu nhấp một ngụm.
“Chủ soái Bắc Lương đã xuất hiện trên lãnh thổ Mễ Quốc các ông, hơn nữa hắn còn đang ở trong phạm vị quản lý của ông”.
Thượng Quan Hổ nói.
Những lời này của ông ta dọa cho Henry Robert sợ đến mức nuốt nước bọt, suýt nữa thì bị sặc chết tại chỗ.
Ông ta ngơ luôn rồi, tại sao vua Bắc Lương lại xuất hiện ở trên lãnh thổ bọn họ chứ?
“Tại sao hắn lại ở đây vậy?”, Henry Robert hơi căng thẳng.
“Ông đừng lo lắng, lần này vua Bắc Lương tới chỉ dẫn theo hai thuộc hạ thôi”.
Thượng Quan Hổ bật cười nói.
“Chỉ ba người thôi á?”
Trái tim đang treo ngược của Henry Robert lúc này mới buông xuống.
“Nhưng thực lực của vua Bắc Lương không coi thường được đâu. Tôi nghĩ ông nên làm việc thận trọng vào, hy vọng các ông có thể trừ khử được hắn”.
Khoé miệng Thượng Quan Hổ nhếch lên, nở nụ cười nham hiểm.
Nụ cười này khiến Henry Robert không thoải mái lắm, rõ ràng là Thượng Quan Hổ và vua Bắc Lương đều đến từ Hoa Quốc, nhưng Thượng Quan Hổ này lại muốn giết đối phương.
Dường như nội bộ mỗi quốc gia đều xảy ra vô số tranh chấp và rắc rối lớn nhỏ.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ điều động tất cả lực lượng khiến hắn không rời khỏi Mễ Quốc được”.
Ánh mắt Henry Robert loé lên sát khí.
Đây là cơ hội tuyệt vời để trừ khử vua Bắc Lương, đồng thời cũng là thời điểm tốt nhất để làm suy yếu sức mạnh của Hoa Quốc.
Nếu giết được vua Bắc Lương thì sức mạnh của quân Phá Long Bắc Lương sẽ giảm đi đáng kể.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã đến Mễ Quốc từ lâu và ở trong một khách sạn.
Long Ngao bước nhanh vào trong phòng, cung kính nói: “Long Vương, điện Thần Long ở Mễ Quốc vừa gửi tin tình báo, người của Hán Vương đã liên lạc với Henry Robert, có vẻ như họ đang bí mật lên kế hoạch trừ khử chúng ta!”
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn nhíu mày cười khinh: “Quả đúng như thủ trưởng đã đoán, có những kẻ không chịu an phận mà. Chuẩn bị thật chua đáo, tới bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!”
“Rõ!”
Long Ngao nhận được mệnh lệnh, liền nhanh chóng quay người đi sắp xếp.
Đêm đó, Henry Robert đã liên lạc với tướng lĩnh của các quốc gia khác để họ chỉ huy quân đội tham gia.
Ông ta sợ vua Bắc Lương sẽ trả thù, cũng lo lắng nếu lần này không giết được Tiêu Chính Văn thì sẽ bị anh đánh ngược lại.
Vì vậy, ông ta định kéo thêm nhiều người xuống nước, để bọn họ đứng cùng chiến tuyến với ông ta, tấn công Tiêu Chính Văn.
Đế quốc Tam Địch, đế quốc Đại Linh, đế quốc Phá Lan…
Tập hợp quân đội của tám quốc gia và gần ba mươi nghìn lực lượng vũ trang!
Tham gia vụ việc có rất nhiều đặc vụ FCI và lính SEAL của hải quân Mễ Quốc!
Ngoài ra còn có đại sư võ thuật và cường giả chiến thần, thậm chí là các tông sư võ thuật và cường giả chủ soái của chiến khu!
Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là giết Tiêu Chính Văn!
“Tin tức chúng tôi điều tra được là Tiêu Chính Văn hiện đang ở trong khách sạn, hơn nữa vừa hay lại ở gần ngoại ô thành phố. Chỉ cần chúng ta hành động nhanh chóng là có thể giết chết hắn mà thần không biết quỷ không hay”.
Lúc này Henry Robert đang ngồi trong phòng tư lệnh, thảo luận với đám người về cách bố trí chiến lược.
Trong phòng họp có sự góp mặt của những các vị tướng lĩnh đến từ tám quốc gia, nhưng bọn họ đều nghe theo Henry Robert, vì dù sao ông ta cũng là tổng chỉ huy của lần hành động này!
Henry Robert chỉ ra vị trí của Tiêu Chính Văn, ông ta nói rằng sẽ cho cảnh vệ hẹn Tiêu Chính Văn ra ngoài, tốt hơn hết là đưa anh vào phòng thẩm vấn để thẩm vấn, sau đó bọn chúng sẽ lén tiếp quản.
Làm như vậy có thể làm giảm đáng kể thương vong, đồng thời có thể tránh liên lụy tới dân thường.
“Tại sao chúng ta không xông vào luôn chứ? Nhỡ hắn phát hiện ra rồi bỏ chạy mất thì sao?”
Có người lên tiếng hỏi.
Henry Robert lắc đầu và nói: “Nếu tấn công trực tiếp trong khách sạn, nhiều người vô tội sẽ bị liên lụy. Chúng ta không thể làm như vậy được”.
Bọn họ đều là tướng lĩnh của các quốc gia khác, nên dù có liên quan đến dân thường vô tội, họ cũng không bị phạt.
Nhưng ông ta lại là tướng quân của Mễ Quốc, nếu như liên lụy đến công dân của Mễ Quốc thì địa vị của ông ta tất yếu sẽ bị lung lay.
“Tôi lại nghĩ là ông cho cảnh vệ tới khách sạn tìm hắn thì chẳng khác nào đánh rắn động cỏ. Chúng ta phái một đội lính đặc chủng lẻn vào phòng của hắn, giết chết hắn là xong”.
Có người đưa ra ý kiến khác.
“Nhưng tôi nghe nói thực lực của vua Bắc Lương không hề yếu đâu. Trên chiến trường, hắn là một cao thủ một chọi mười nghìn kẻ địch đấy, cử mỗi một đội lính đặc chủng có đủ không vậy?”
Henry Robert hỏi với vẻ lo lắng.
“Không thành vấn đề, chúng ta mai phục ở xung quanh luôn, chỉ cần hắn định chạy, nhất định sẽ bị chúng ta vây lại rồi tiêu diệt”.
“Hơn nữa, các ông sợ hắn chứ tôi thì không sợ nhé. Đội lính đặc chủng của tôi có thực lực rất mạnh, hạ được vua Bắc Lương là điều đương nhiên”.
“Lần này, chúng tôi còn dẫn theo cả cường giả chiến thần và cường giả chủ soái cơ mà!”
Người đang nói chính là tướng lĩnh đế quốc Tam Địch, ông ta rất nóng lòng cho đội lính đặc chủng đến khách sạn bắt Tiêu Chính Văn.
Nếu hạ được Tiêu Chính Văn, đây sẽ là thời khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời của ông ta.
Bởi vì bọn họ được coi là quốc gia gần nhất với Hoa Quốc, mỗi lần đụng độ với quân Bắc Lương là lại phải cúi gằm xuống để không bắt gặp ánh nhìn của đối phương.
Nếu lần này có thể giết được vua Bắc Lương và ném đầu của anh trước mặt quân Bắc Lương, chắc chắn sẽ gây ra một đòn đau về mặt tinh thần cho Bắc Lương!
Mà bản thân ông ta có thể sẽ được quốc gia phong làm nguyên soái, ông ta sẽ trở thành tồn tại vô cùng vẻ vang!
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng này thôi mà ông ta đã hết sức hào hứng rồi.
“Vậy được…nếu ông đã tự tin như thế thì để đội lính đặc chủng của ông lẻn vào khách sạn và chém đầu vua Bắc Lương đi”
Henry Robert dùng tay làm dao, chém trong không khú.
Tướng lĩnh đế quốc Tam Địch cũng bật cười: “Yên tâm đi, trong vòng chưa tới mười phút, vua Bắc Lương chết là cái chắc!”
Bọn họ đang thảo luận trong phòng họp thì đội quân tinh nhuệ do đế quốc Tam Địch phái đi đã lặng lẽ đến khách sạn.
Độ quân tổng cộng có năm người, bọn họ đến khách sạn với tốc độ rất nhanh, leo lên tầng một cách nhẹ nhàng rồi tiến đến phòng của Tiêu Chính Văn.
Gã độ trưởng làm động tác: “Phá cửa xông vào rồi bắn luôn!”