TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 940

Chương 940: Cơn cuồng nộ

Lúc này, trong phòng họp.

“Tôi nghĩ chẳng mấy chốc nữa là có thể nghe được tin vui từ họ”.

Tướng lĩnh đế quốc Tam Địch cúi đầu nhìn thời gian, khoé miệng khẽ nhếch lên mỉm cười.

Đội lính đặc chủng mà ông ta điều động qua đó đều là những thành viên ưu tú trong quân đội.

Bọn họ không chỉ tham gia nhiều vụ chặt đầu quy mô lớn mà tất cả đều hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

“Nếu vua Bắc Lương của Hoa Quốc thực sự chết trong tay mình, thì xếp hạng quân sự của đế quốc Tam Địch mình phải tăng hẳn mấy bậc ấy chứ. Đợi khi nào về nước, mình sẽ được hoàng đế phong làm tư lệnh toàn Tam Địch”.

Tướng lĩnh của đế quốc Tam Địch rất sung sướng, thậm chí còn mơ ước được thăng quan tiến chức và trở nên giàu có.

“Đừng vui mừng quá sớm. Phải biết rằng thực lực vua Bắc Lương không hề yếu. Đừng nói là phái đội lính đặc chủng tiến vào, cho dù phái một sư đoàn đến bao vây hắn, có lẽ hắn cũng thoát ra được”.

Có người nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của ông ta mà không nhịn nổi lên tiếng đả kích.

“Đúng là tiểu đội lính đặc chủng bình thường thì không thể đảm bảo hoàn thành một trăm phần trăm nhiệm vụ được, nhưng đội của tôi là lực lượng lính đặc chủng nổi tiếng nhất đế quốc Tam Địch đấy. Chắc các ông cũng biết tên của bọn họ thôi”.

Tướng lĩnh đế quốc Tam Địch cố tình nói lấp lửng.

“Chẳng lẽ là…”

Đã có người đoán được tên của đội lính này, vẻ mặt ông ta đã lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Một người khác tiếp lời của ông ta, hỏi: “Chẳng lẽ là đội lính mà các ông cử đi là tiểu đội Rắn Bạc sao?”

Nghe đến danh hiệu Rắn Bạc, vẻ mặt của đám người rất mất tự nhiên, dường như bọn họ có chút kiêng kỵ đối với cái tên này.

“Tiểu đội Rắn Bạc á? Chính là đội lính chỉ cần năm người đã tiêu diệt được hang ổ của trùm ma túy quốc tế năm ấy sao?”

Henry Robert không thể không bắt đầu xem trọng đội lính này.

“Không chỉ vậy, đội lính này còn có thành tích đáng sợ hơn cơ. Chẳng hạn như chỉ với năm người, bọn họ đã từng can thiệp vào cuộc chiến giữa hai cường quốc, cuối cùng đạt được mục đích kết thúc chiến tranh bằng cách chặt đầu hai vị tướng chính”.

Thượng Quan Hổ tiếp lời của họ.

Trên thực tế, đội lính này có nhiều chiến tích đáng kinh ngạc hơn, chỉ là chưa được tiết lộ.

Vì một số chiến tích của họ quá mức ảo diệu nên có kể ra thì cũng chẳng ai tin.

Còn một nguyên nhân nữa là do tin tức bị đánh bại bởi một tiểu đội năm thành viên quá mức xấu hổ, nên một số quốc gia sẽ không dễ dàng tung ra tin tức.

Nhưng phải nói rằng tiểu đội Rắn Bạc quả thực là một lưỡi dao sắc bén, một thế lực đáng để mọi người xem trọng.

Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của ông ta, các tướng lĩnh khác đều chìm trong suy nghĩ.

Bọn họ thấy hơi hối hận, sớm biết thì bọn họ cũng đã phái đội lính đặc chủng tinh nhuệ nhất của quốc gia mình đi ám sát vua Bắc Lương.

Xét cho cùng, anh cũng là cường giả được mệnh danh là tướng chính thống lĩnh chiến khu mạnh nhất Hoa Quốc, nếu có thể giết chết anh, sau khi về nước hẳn là được vinh danh vì lập được thành tựu lớn.

Nhưng đáng tiếc là tướng lĩnh đế quốc Tam Địch đã vượt lên dẫn trước, cử tiểu đội Rắn Bạc đi để đối phó với Tiêu Chính Văn.

Cứ như vậy, họ đã đánh mất một cơ hội tốt để đóng góp cho quốc gia.

“Nếu đội lính của tôi thực sự thành công, thì tôi mời mọi người đi ăn một bữa, coi như là buổi tiệc ăn mừng thành công của chúng tôi”.

Tướng lĩnh đế quốc Tam Địch thậm chí còn đã suy nghĩ đến đại tiệc ăn mừng.

Ngay khi ông ta đang cười tự mãn, đột nhiên tai nghe truyền đến một tin tức.

“Chờ đã, đội lính của tôi vừa liên lạc. Có vẻ như họ đã hoàn thành nhiệm vụ”.

Tướng lĩnh đế quốc Tam Địch phấn khích đặt tai nghe xuống bàn, đồng thời cố tình nhấn chế độ mở loa ngoài.

“Chúng ta cùng nhau lắng nghe những tin tức thú vị này nhé”.

Mặc dù những người khác không tình nguyện nhưng cũng đều tập trung vào tai nghe của ông ta.

“Alo? Alo? Không biết các ông có nghe thấy không?”

Sau đó, giọng nói của Tiêu Chính Văn phát ra từ tai nghe, những người khác không khỏi sững sờ khi nghe thấy giọng nói này.

“Nếu tôi không nhầm thì đám người này là thuộc hạ đế quốc Tam Địch các ông nhỉ? Tiểu đội Rắn Bạc cũng khó nhằn phết đấy, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn những trang bị mà ông đã gửi cho tôi”.

Giọng nói khinh thường và lười biếng của Tiêu Chính Văn vang lên.

Gương mặt của tướng lĩnh đế quốc Tam Địch lúc này đen như đít nồi.

Vốn dĩ ông ta định khoe thành tích với đám người có mặt, nhưng không ngờ người của chính mình đều bị Tiêu Chính Văn giết ngược lại, thế thì còn gì là khoe thành tích nữa, mất mặt chết đi được.

Đây không chỉ là một mình ông ta mất mặt mà cả thể diện quốc gia cũng mất sạch.

“Bíp…”

Sau khi Tiêu Chính Văn cắt đứt liên lạc, anh liền buộc chiếc tai nghe liên lạc trên tay vào một con mèo hoang, rồi ném nó ra ngoài để làm rối định vị theo dõi của đám người.

Tướng lĩnh đế quốc Tam Địch định lấy lại chiếc tai nghe, nhưng ngay sau đó chiếc tai nghe này lại truyền đến một loạt tin nhắn.

Sau đó tai vang lên tiếng gầm thét của hoàng đế đế quốc Tam Địch: “Chẳng phải ông nói là kế hoạch này không có sơ hở nào sao? Tại sao người của tiểu đội Rắn Bạc lại chết hết hả?”

“Ôi… Hoàng đế, tôi thực sự xin lỗi, tôi đã đánh giá thấp thực lực của vua Bắc Lương…”

Tướng lĩnh đế quốc Tam Địch liên tục xin lỗi.

“Xin lỗi tôi thì có ích lợi gì? Người ông nên xin lỗi là những thành viên tinh nhuệ đã bỏ mạng kia kìa!”

“Chỉ vì nhiệm vụ lần này của ông thất bại mà nước ta đã mất đi năm nhân tài! Chuyện này ông phải chịu trách nhiệm!”

“Đối phương là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, ông lại đi đánh giá thấp thực lực của hắn, ông ngông cuồng đến mức nào vậy?”

“Tôi nói cho ông biết, nếu vua Bắc Lương còn chưa chết, thì lần này ông không cần phải về nước nữa!”

Hoàng đế đế quốc Tam Địch nổi cơn giận lôi đình, khiến các tướng lĩnh khác trong phòng họp chỉ qua tai nghe thôi cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của ông ta.

Giờ phút này, sắc mặt của tướng lĩnh đế quốc Tam Địch hết sức u ám, đây không chỉ là xấu hổ mà có thể nói là ông ta đã làm mất hết thể diện của quốc gia.

“Ha ha, tiếc thật đấy, tôi còn tưởng là được ăn bữa tiệc mừng thành công của ông cơ”.

“Này, ông phải cố gắng lên, hoàng đế các ông đã nói rồi, nếu không tiêu diệt được vua Bắc Lương, thì ông khỏi phải về nước nữa”.

“Thực ra ở lại Mễ Quốc cũng khá tốt ấy chứ. Chúng tôi rất hoan nghênh những người bạn nước ngoài. Nếu ông muốn tìm việc thì tôi cũng có thể giới thiệu cho ông”.

Ngay cả Henry Robert cũng không nhịn được mà nói đểu một câu.

“Đừng vội cười trên nỗi đau của tôi, các ông phải biết rằng vấn đề lớn nhất của chúng ta bây giờ là làm sao giải quyết được vua Bắc Lương!”

Tướng lĩnh đế quốc Tam Địch bị chế giễu đến mức không ngóc đầu lên được, chỉ có thể nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Hắn vừa sử dụng tai nghe của tiểu đội Rắn Bạc để nói chuyện với chúng ta. Tai nghe và vũ khí của tiểu đội Rắn Bạc có hệ thống định vị tiên tiến của quốc gia chúng tôi. Thông qua hệ thống định vị này, chúng ta có thể nhanh chóng xác định được vị trí của hắn”.

Tướng lĩnh đế quốc Tam Địch nói xong liền cất tai nghe đi.

“Tôi sẽ gửi vị trí của hắn cho các ông, rồi sau đó chúng ta sẽ cùng hợp lực để giết hắn”.

Tướng lĩnh đế quốc Tam Địch gửi dữ liệu trong tai nghe vào điện thoại di động và đưa cho các tướng lĩnh có mặt cùng xem.

Bọn họ nhanh chóng nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang lang thang giữa các con phố với tốc độ cực nhanh.

“Hắn định bỏ chạy đấy, chúng ta bắt đầu từ những hướng này, nhất định sẽ giết được hắn!”

“Ngoài ra! Cử cả cường giả chiến thần và cường giả chủ soái đi, chúng ta không được để hắn còn sống mà rời khỏi nước Mễ Quốc!”

Đọc truyện chữ Full