Chương 1442
Tiêu Chính Văn hờ hững xua tay nói: “Ôi, nếu như người ta đã có ý tốt thì chúng ta cũng không thể từ chối được! Ông nói xem có đúng không? Môn chủ Lâm?”
Lâm Thiên Đức gật đầu lia lịa, nói: “Cậu Tiêu, cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực trị bệnh cho cậu!”
Dứt lời, Lâm Thiên Đức còn ngồi xuống đối diện Tiêu Chính Văn, giơ tay ấn lên mạch tay của Tiêu Chính Văn.
Khoảng năm phút trôi qua, Lâm Thiên Đức mới đứng dậy nói: “Cậu Tiêu, theo tôi thấy, tình hình của cậu không mấy khả quan đâu, vết thương bề ngoài trông có vẻ nhẹ, thế nhưng thực tế đã tổn thương đến tạng phủ, nếu không nhanh chóng trị bệnh thì e là sẽ…”
Tiêu Chính Văn nghe tới đây, kinh ngạc nói: “Ồ? Vết thương của tôi rất nặng sao? Nặng đến mức nào vậy? Nếu như kéo dài thì sẽ có hậu quả gì?”
“Nếu … nếu tiếp tục kéo dài có thể khiến cho ngũ tạng bị tổn thương, gây nguy hiểm tới tính mạng!”
Lâm Thiên Đức dè dặt nói.
Những lời này của cụ ta hoàn toàn đều là nói bừa, cụ ta cũng đang đánh cược rằng Tiêu Chính Văn không hiểu y thuật.
Thật ra cụ ta đâu hề biết, đừng nói là cụ ta, ngay cả dược sư Hoàng cũng thua kém Tiêu Chính Văn một bậc!
Bên trong Thiên Sơn Thư Lục thứ gì cũng có, y thuật chỉ là một môn trong đó mà thôi!
Mà bản thân Tiêu Chính Văn vốn cũng rất có hứng thú với y thuật, còn là thần y trong quân đội của Hoa Quốc!
Vậy nên nếu phải nói môn học nào trong Thiên Sơn Thư Lục mà anh học tốt nhất thì đó chính là y thuật!
“Ôi trời, nguy hiểm như vậy sao? May là môn chủ Lâm đến kịp thời, nếu không thì tôi vẫn còn ngu ngơ không biết, sáng nay còn nói nghỉ ngơi hai ngày là được rồi, suýt nữa đã mắc sai lầm lớn”.
Nghe Tiêu Chính Văn nói ra những lời này, Độ Thiên Chân Nhân thật sự cuống cuồng, vội vàng tiến lên trước xua tay nói: “Cậu Tiêu, tuyệt đối không thể tin lời nói của ông ta, tuy tôi không có tài năng gì nhưng cũng thông hiểu chút kiến thức y thuật, có thể để tôi bắt mạch cho cậu Tiêu hay không?”
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Ông à, dù gì chúng ta cũng không đi sâu nghiên cứu về y thuật, khó tránh khỏi việc kiến thức có chút sai lệch, vậy nên tôi không phiền đến ông nữa!”
Dứt lời, anh lại quay đầu nói với Lâm Thiên Đức: “Môn chủ Lâm, không biết vết thương của tôi còn có cách gì chữa khỏi hay không?”
Thấy Tiêu Chính Văn tin tưởng mình như vậy, vả lại biểu cảm còn có mấy phần lo lắng, Lâm Thiên Đức thầm đắc ý trong lòng.
Thế nhưng bên ngoài cụ ta vẫn tỏ ra vô cùng nghiêm trọng, do dự một hồi mới nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, thật ra năng lực của tôi đã không còn kịp để chữa trị cho tình hình lúc này của cậu nữa rồi, chi bằng cậu đi mời dược sư Hoàng của Dược Vương Cốc coi sao!”
Lâm Thiên Đức đang có ý đùn đẩy trách nhiệm.
Thật ra ai mà không biết giữa Tiêu Chính Văn và Dược Vương Cốc có mâu thuẫn cực kỳ sâu sắc.