TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1444

Chương 1444

Một mùi tanh hôi xộc thẳng lên mũi anh!

 

Bất cứ loại thuốc cứu người nào cũng có mùi thơm của hoa cỏ.

 

Chỉ có thuốc độc mới có mùi tanh hôi như thế!

 

Loại kiến thức căn bản mà bất cứ thầy thuốc mới vào nghề nào cũng đều hiểu rõ, thể hiện nó trước mặt Tiêu Chính Văn thì càng giống một tên hề đang làm trò.

 

“Ôi chao, loại thuốc này thoạt nhìn đúng là không tồi, không biết sao lại gọi nó là Bách Sinh Đan?”

 

Tiêu Chính Văn cầm lấy viên thuốc, giả vờ đưa vào trong miệng rồi lại lấy ra.

 

Lâm Thiên Đức không khỏi sững sờ, đây là một loại độc dược mãn tính, Bách Sinh Đan gì chứ?

 

Tông sư bao đời của Quỷ Y Môn đều là cao thủ nghiên cứu độc dược, còn về chuyện cứu người, bọn họ hoàn toàn không có hứng thú.

 

Vậy nên Lâm Thiên Đức mới đần mặt ra trước câu hỏi này của Tiêu Chính Văn.

 

“À … bởi vì sau khi uống nó có thể loại bỏ mầm bệnh, sản sinh cái mới, nuôi dưỡng ngũ tạng, kéo dài tuổi thọ, vậy nên mới gọi là Bách Sinh Đan!”

 

Lâm Thiên Đức nghĩ ngợi mất một lúc mới trả lời lắp bắp.

 

“Môn chủ Lâm, loại thuốc tốt như vậy, chi bằng ông cũng thử một viên đi?”

Tiêu Chính văn vừa nói vừa chậm rãi đứng dậy, ánh mắt bình thản nhìn về phía lâm Thiên Đức.

“Không, không, không!”

 

 

Lâm Thiên Đức vội vàng xua tay nói: “Loại thuốc này quá quý giá, tôi mà uống thì không phải là phung phí của trời hay sao? Vả lại cho người hữu dụng dùng nó thì nó mới có thể phát huy tác dụng…”

 

Lâm Thiên Đức vẫn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã túm lấy cổ áo của cụ ta, lạnh lùng nói: “Lâm Thiên Đức, ông thật sự nghĩ Tiêu Chính Văn tôi không hiểu y thuật sao? Mùi vị của loại thuốc này hôi tanh như thế, không biết là dùng bao nhiêu chất độc mới làm ra được đây?”

 

“Không không không… cậu Tiêu, cậu hiểu lầm rồi, Quỷ Y Môn của tôi giỏi nhất là lấy độc trị độc, dùng độc trị bệnh, vậy nên đương nhiên mùi vị các phương thuốc cũng không giống với những mùi vị thông thường, cậu Tiêu, cậu tuyệt đối đừng hiểu nhầm!”

 

Lúc này Lâm Thiên Đức cũng hơi hoang mang.

 

 

Đặc biệt là lúc cụ ta nghe thấy Tiêu Chính Văn cũng biết về y thuật, trong lòng thầm phát run.

 

Chỉ trách cụ ta hiểu biết quá ít về Tiêu Chính Văn trước khi tới đây, nên mới lơ là trúng kế của Tiêu Chính Văn!

 

Thế nhưng lúc này, ngoài việc kiên quyết khẳng định đây chính là loại thuốc cứu người ra thì đã không còn cách nào khác!

 

“Ừ, nếu đã như vậy thì mời môn chủ Lâm thử nếm trước, một người thánh thiện như môn chủ Lâm không phải cũng cần sống lâu trăm tuổi sao?”

Đọc truyện chữ Full