Chương 1448
“Chi bằng chúng ta lợi dụng người này khiến cho Tiêu Chính Văn thân bại danh liệt, dù cậu ta không chết trong tay Charlie thì cũng chết vì quốc pháp!”
Lâm Thiên Đức nham hiểm nói.
Chết vì quốc pháp?
Hoa Quốc hình như không có điều luật nào có thể định tội Tiêu Chính Văn.
Một vua Bắc Lương xông pha chinh chiến, trăm trận trăm thắng vì đất nước, ai dám hãm hại chứ?
Trước kia ông Lạc hống hách đến mức nào?
Cuối cùng không phải đã chết dưới tay của Thiên Tử sao?
“Chuyện này e là không thoả đáng, hãm hại Tiêu Chính Văn…”
“Ông Lư, nếu như loan tin ra ngoài Tiêu Chính Văn lừa đảo vơ vét tài sản, bắt cóc giết người, không chuyện ác nào là không làm thì ai trong Hoa Quốc này dám bao che cho cậu ta đây?”
Lâm Thiên Đức cười gằn nói.
“Chuyện này… đi đâu để tìm một người giống y hệt như Tiêu Chính Văn đây? Dù gì trong thiên hạ có ai là không biết tới Tiêu Chính Văn cơ chứ?”
Ông Lư vẫn không yên tâm, có thái độ hoài nghi với kế sách của Lâm Thiên Đức.
“Ông Lư, Quỷ Y Môn của tôi không chỉ biết dùng độc mà còn biết cải trang nữa! Bảo người nhà họ Trương giả mạo Tiêu Chính Văn, đi làm chuyện xấu một cách trắng trợn trong tỉnh Xuyên, dù có bắt được người thì ai dám làm gì người nhà họ Trương cơ chứ?”
Ồ!
Ông Lư nghe đến đây, đầu óc cũng trở nên linh hoạt.
Không sai, loại người như ông Lạc đương nhiên sẽ bị giết vì chỗ dựa phía sau quá yếu ớt!
Thế nhưng người nhà họ Trương lại là người canh giữ phần mộ của Tổ Long!
Dù có là Thiên Tử thì cũng không dám phán bọn họ tội chết!
Bao nhiêu năm hay, không phải Thiên Tử vẫn ưu ái người nhà họ Trương đó sao?
“Ừ!”
Nghĩ tới đây, ông Lư gật đầu lia lịa, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười, vỗ lên vai Lâm Thiên Đức rồi nói: “Ai cũng nói trời sinh tôi tài giỏi, giờ xem ra môn chủ Lâm cũng không tồi! Cứ theo ý của ông, bảo cậu ta tới gặp tôi!”
Lâm Thiên Đức đáp lời, vội vàng rút điện thoại ra, mãi một lúc lâu mới tìm ra được một số điện thoại lạ, rồi gọi đi.
Chẳng mấy chốc, đầu dây bên kia truyền đến một loạt âm thanh vô cùng hỗn tạp, bên trong vừa có tiếng nhạc vừa có tiếng cười đùa của mấy cô gái trẻ.
Lại thêm mấy giây nữa mới truyền đến âm thanh thở dốc của một thanh niên: “Môn chủ Lâm, có phải lại có loại thuốc đặc hiệu gì rồi không? Viên thuốc đỏ này dùng lâu quá, cũng hơi mất tác dụng rồi!”