TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1449

Chương 1449

Lâm Thiên Đức cười nói: “Ha ha, cậu Trương đừng lo lắng, lần này tôi tìm cậu là có chuyện lớn”.

 

Chuyện lớn?

 

Trương Nguyệt Đông nhíu mày, hắn rất rõ con người Lâm Thiên Đức, cụ ta tìm hắn thì có thể có chuyện lớn gì được chứ?

 

Môn chủ của một tông môn nhỏ nói đến tiền thì không có, thể diện thì lại càng không.

 

Ai có thể có thể diện hơn nhà họ Trương?

 

“Ồ? Vậy tôi muốn nghe thử xem môn chủ Lâm tìm tôi có chuyện lớn thế nào, nhưng nói trước nếu làm tôi không hài lòng thì tiền thuốc lần tới, hê hê…”

 

Trương Nguyệt Đông nở nụ cười đầy ẩn ý.

 

“Đương nhiên rồi!”

 

Lâm Thiên Đức vỗ ngực bôm bốp đảm bảo.

 

“Cậu Trương, cậu từng nghe đến Tiêu Chính Văn chưa?”

Tiêu Chính Văn?

Nghe đến cái tên này, Trương Nguyệt Đông khinh thường cười nhạo nói: “Chẳng phải là vua Bắc Lương gì đó sao? Bây giờ chắc chỉ là một dân thường nhỉ? Hắn thì sao?”

 

Nghe Trương Nguyệt Đông nói thế, Lâm Thiên Đức cười đáp: “Bây giờ Tiêu Chính Văn là người cực kỳ lợi hại ở tỉnh Xuyên, không ít ông lớn trong giới kinh doanh đều dựa dẫm vào hắn”.

 

Trương Nguyệt Đông không cho là đúng, đáp lời: “Tỉnh Xuyên ư? Hừ, vậy thì có liên quan gì đến tôi?”

 

“Cậu Trương, cậu nghe tôi nói, trước đó chẳng phải cậu nói tình hình kinh tế của cậu hơi căng sao? Cậu quên tôi biết làm gì rồi à?”

 

Lâm Thiên Đức nịnh bợ nhắc nhở.

 

Nghe thế Trương Nguyệt Đông đảo mắt.

 

Đúng thế, Lâm Thiên Đức này rất giỏi cải trang, nếu khuôn mặt của mình…

 

Nghĩ đến đây Trương Nguyệt Đông lập tức hào hứng nói: “Lâm Thiên Đức, ý của ông là tôi cải trang thành Tiêu Chính Văn rồi chạy đến đòi tiền đám doanh nhân kia à?”

 

“Không chỉ thế, bảo chúng lấy toàn bộ tài sản ra, ai dám nói chữ không chứ? Sau đó tôi sẽ cải trang thành Độ Thiên Chân Nhân, đến lúc đó chỉ cần cậu nói một câu tôi sẽ khiến mấy kẻ gian thương đó nếm mùi đau khổ”.

 

Trương Nguyệt Đông không ngốc, mặc dù là con nhà giàu nhưng hắn cũng biết rằng con người thấy không có lợi là sẽ không đâm đầu vào, càng sẽ không có người giúp bản thân một cách vô ích.

 

Nghĩ đến đây, Trương Nguyệt Đông trầm giọng nói: “Ông không gài bẫy tôi đấy chứ? Ông giúp tôi có tiền, bản thân ông có thể được gì? Chắc chắn ông không thể làm những việc không có lợi cho bản thân!”

 

Nghe thế, Lâm Thiên Đức không có ý giấu giếm Trương Nguyệt Đông, cụ ta kể lại chuyện mình bị Tiêu Chính Văn đánh méo mặt.

 

Nghe Lâm Thiên Đức vừa khóc vừa kể, Trương Nguyệt Đông cũng hiểu rõ chuyện này.

 

Nói nãy giờ hóa ra Lâm Thiên Đức muốn mượn cơ hội này để trả thù Tiêu Chính Văn, khiến anh thân bại danh liệt.

 

Nghĩ đến đây Trương Nguyệt Đông mới miễn cưỡng gật đầu nói: “Vậy được thôi, nể tình ông đáng thương nên tôi mới giúp ông một lần, nhưng chúng ta phải thỏa thuận trước, tôi làm thế chỉ vì muốn giúp ông báo thù thôi”.

Đọc truyện chữ Full