Chương 1496
“Mày… mày dám đánh tao ư?”
Mặt tên đó sưng húp, hắn chưa từng bị ai đánh mạnh như thế.
“Đánh anh thì thế nào? Người Hoa Quốc không phải là người mà ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt”.
Tiêu Chính Văn thờ ơ nói, sau đó quay đầu lại nhìn Trần Cương.
Trần Cương do dự một lúc mới xoay người nhặt chai rượu trên mặt đất lên, sau đó đến gần tên đó lạnh lùng nói: “Thira, tôi đã nhịn anh đủ rồi, chẳng phải anh luôn không ưa tôi đó sao?”
“Ông đây không làm nữa!”
Nói xong, Trần Cương cầm chai rượu lên đập vào đầu tên đó.
“Bốp!”
Rượu vang đỏ trộn lẫn với máu chảy xuống.
Thira ôm đầu mình hung ác chỉ vào Trần Cương nói: “Trần Cương, mày đợi đấy cho tao!”
“Bốp!”
Hắn vừa dứt lời, Trần Cương vung tay lên đấm vào mặt hắn nói: “Nếu mày còn dám chỉ tay vào mặt tao thì tao sẽ đánh gãy cánh tay của mày đấy”.
Thira thoáng nhìn thấy sát khí bừng bừng trong mắt Trần Cương, hắn hoảng sợ rụt người lại lùi về sau một bước.
Trần Cương đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn, đứng nghiêm nói: “Chủ soái, anh nói đúng, người Hoa Quốc không phải là người mà ai cũng có thể bắt nạt”.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Tốt! Mất công việc không sao cả, nhưng không thể đánh mất tôn nghiêm!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn xoay người bước vào phòng nói với Dương Linh Nhi: “Chúng ta nên đi thôi”.
Dương Linh Nhi sửng sốt, chỉ vào đám người La Quốc Hoa nói: “Thế… thế họ phải làm sao?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn La Quốc Hoa trầm giọng nói: “Bảo họ ở lại đây đi, khi nào có thể vào kim tự tháp thì sẽ có người đến báo cho họ”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn không thèm quay đầu lại nhìn đã bước ra khỏi phòng.
Nhìn theo bóng lưng Tiêu Chính Văn, đám người La Quốc Hoa vô cùng hối hận.
Nhưng bây giờ dù họ có nói gì cũng đã muộn rồi.
“Chủ soái, cho tôi đi theo anh nhé, tôi sống ở Carlo bốn năm nên hiểu rất rõ và quen thuộc nơi này”.
Trần Cương đuổi theo Tiêu Chính Văn, vui mừng nói.
“Ồ?”
Tiêu Chính Văn nhìn Trần Cương trầm giọng nói: “Cậu sống ở đây bốn năm, vậy từng nghe nói đến chủ tế chưa?”
Có lẽ những người như chủ tế đều rất bí ẩn, người của chính phủ hoặc điện Thần Long không có cơ hội tiếp xúc, nhưng không có nghĩa là những người tầng lớp thấp ở Carlo cũng không có cơ hội tiếp xúc.
“Chủ tế? Có phải là những người giống phù thủy đó không?”
Trần Cương vô thức hỏi.
Tiêu Chính Văn gật đầu, anh cũng chưa bao giờ nhìn thấy chủ tế ở nước Lý trông như thế nào cả.
“Tôi có một tên đàn em hình như ông nội cậu ta luôn làm mấy chuyện quái lạ. Thế này nhé, để tôi liên lạc với cậu ta.”
Không để Trần Cương rút điện thoại ra. Tiêu Chính Van khoát tay với anh ta nói: “Đi theo tôi, đừng gọi điện thoại ở đây.”