TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1495

Chương 1495

Lúc này Dupand đang đợi trước cửa phòng, vừa lúc đụng phải Castro.

 

“Còn ngây người ra đó làm gì, không mau đi đi!”

 

Vì cái tên khốn kiếp Mayer mà hôm nay Castro mất sạch thể diện nên đâu còn nể mặt Dupand.

 

Lúc đi ngang qua phòng bao, Dupand liếc nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt sâu xa, sau đó nghẹn một bụng tức xoay người đi xuống lầu.

 

Castro rời đi không lâu, quân đội ngoài cửa cũng lần lượt giải tán.

 

Tiêu Chính Văn đứng dậy đi ra hành lang, vừa lúc một người đàn ông trẻ tuổi ở phòng bên cạnh cũng thò đầu ra, vừa nhìn đã nhận ra Tiêu Chính Văn.

 

“Chủ soái!”

 

Trần Cương vội vàng bước ra chào Tiêu Chính Văn theo kiểu quân đội.

 

Tiêu Chính Văn sửng sốt, sau đó cũng nhận ra Trần Cương.

“Sao cậu lại ở đây?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

 

“Tôi… tôi không tìm được việc làm ở trong nước nên mới… ra nước ngoài”.

 

Trần Cương vừa nói vừa cúi thấp đầu.

 

Đúng lúc này một chai rượu bỗng bay ra từ trong phòng đập mạnh vào đầu Trần Cương.

 

Một tiếng “bốp” vang lên, chai rượu vỡ tan tành, đầu Trần Cương lập tức chảy máu.

 

Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày nói với Quân Thích: “Cậu đi xem thử đi”.

 

“Vâng!”

 

Quân Thích vừa bước đến trước được vài bước thì một tên cậu ấm khoảng hơn hai mươi tuổi bước ra từ phòng, tay cầm một chai rượu chỉ vào Trần Cương nói: “Tao thấy mày chính là một tên hèn hạ”.

 

“Giữ không đi, đánh thì lùi, ông đây bảo mày uống thì mày không uống, ông không bảo mày uống thì mày lại uống vui vẻ thế!”

 

Dứt lời, hắn lại giơ chai rượu lên định đập vào đầu Trần Cương.

 

“Bốp!”

 

Chai rượu bị Quân Thích nắm chặt lại.

 

Tên đó không khỏi sửng sốt, nhìn Quân Thích tức giận nói: “Mày là ai, có biết ông đây là ai không hả?”

 

Đúng lúc này Tiêu Chính Văn bước đến gần Trần Cương nói: “Cậu là người của quân Phá Long, một ngày là quân Phá Long thì cả đời đều là người của quân Phá Long”.

 

“Đàn ông phải mạnh mẽ, cứng rắn lên”.

 

“Vâng!”

 

Trần Cương nuốt nước bọt, nhưng anh ta dám đánh lại sao?

 

Mặc dù ông chủ của anh ta cũng biết đứa con trai này không có chí khí nhưng nếu Trần Cương dám động vào một đầu ngón tay của hắn thì mọi cố gắng trước kia của anh ta đều đổ sông đổ biển.

 

“Xem ra cậu đã quên cách đánh nhau thế nào rồi”.

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa vung lên tay đấm một cú vào mặt cậu ấm nhà giàu đó.

 

“Bốp!”

 

Âm thanh rõ to vang lên, cơ thể tên đó xoay ngược về sau, văng ra xa rồi ngã xuống đất.

Đọc truyện chữ Full