TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 4573

Chương 4573

 

Thế nhưng đợi tới sau khi ông ta hoàn hồn trở lại thì trên mặt cũng lộ ra một nụ cười tán thưởng.

 

Chiêu này của Tiêu Chính Văn đã chặn họng mọi người!

 

Các khác thì không nói, Khổng Tề Thiên bị nhốt trong thành Minh Nguyệt, thế lực các phương đang có mặt, ai lại dám đắc tội với nhà họ Khổng, đòi phong tỏa thành Minh Nguyệt vào thời điểm này cơ chứ?

 

Chỉ cần mấy người bọn họ còn e sợ như thế, Tiêu Chính Văn vào trong cứu người, có ai còn dám nhiều lời cơ chứ?

 

“Ôi, xem ra tôi vẫn còn đánh giá thấp cậu thanh niên này rồi!”, nụ cười trên mặt Bàng Uyên ngày càng sâu hơn, thi thoảng còn nhìn về phía Thánh Giáo Đình và gia tộc Zesis.

 

Thế nhưng, vào lúc mà tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ dừng lại ở đây thì cơ thể của anh đột nhiên di chuyển tới bên cạnh Cố Đồng.

 

Mặc dù Cố Đồng là con trai độc nhất của Thanh Dương, thế nhưng cảnh giới của hắn lại thấp hơn so với Thanh Dương quá nhiều.

 

Huống hồ người mà hắn đối diện lại là Tiêu Chính Văn!

 

Vậy nên không để cho hắn hoàn hồn trở lại, Tiêu Chính Văn đã giơ tay nhấc hắn lên, tiện tay quăng ra, Cố Đồng giống như một viên đạn xuất nòng bay thẳng vào trong thành Minh Nguyệt!

 

Ngay cả ông lão của Vạn Kiếm Cốc bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng của Cố Đồng đã lọt thỏm vào trong màn sương đen kịt!

 

“Các vị, vì đại nghĩa thiên hạ, mau chóng phong toả thành Minh Nguyệt lại đi!”, Tiêu Chính Văn khẽ cười nói.

 

Lúc này, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau!

 

“Còn không mau phong toà thành Minh Nguyệt, lỡ như bị âm phủ giẫm đạp cả Tây Vực thì chỉ còn lại chết chóc mà thôi! Một khi thiên hạ rơi vào cảnh lầm than, các vị sao có thể yên tâm được đây?”

 

Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng chế nhạo.

 

Lúc này, tất cả mọi người đang có mặt đều đồng loạt cúi đầu không im lặng!

 

Một mặt, bọn họ không đắc tội được với Tiêu Chính Văn, mặt khác, thủ đoạn của Tiêu Chính Văn rõ ràng quá cao tay, ngay cả mấy người Điền Văn cũng bị ném vào trong thành Minh Nguyệt, bọn họ có là cái thá gì đâu?

 

Làm không tốt chọc tới Tiêu Chính Văn thì ngay cả bọn họ cũng sẽ bị quăng vào trong thành Minh Nguyệt làm bia đỡ đạn!

 

“Nếu như mọi người đều không muốn phong tỏa nữa thì tôi vào trong cứu người, mấy người không có ý kiến gì khác chứ?”, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chính Văn lướt qua gương mặt của tất cả mọi người.

 

Sự việc tới nước này rồi, ai còn dám ngăn cản đây?

 

“Cậu Tiêu, thành Minh Nguyệt chỉ là một phần của âm phủ mà thôi, hơn nữa, trên mặt đất có lẽ cũng có liên kết với bên dưới lòng đất!”, lúc này, Bàng Uyên nhắc nhở một câu với biểu cảm nghiêm trọng.

 

“Ồ? Tướng quân Bàng, ý của ông là gì?”

 

Tiêu Chính Văn khẽ nhướng mày.

 

“Âm phủ thực ra chính là cõi âm mà dân gian thường nhắc tới, còn gọi là địa phủ! Thật ra cũng là một trong số những con đường quan trọng của luân hồi sinh tử!”

Đọc truyện chữ Full