Chương 43 Nhưng bọn họ biết Giang Ninh thật sự không thiếu tiền.
“Mẹ đừng ngây người nữa, đi thử quần áo đi.” Giang Ninh mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy Tô Mai vào phòng thử quần áo.
Lâm Vũ Chân bĩu môi: “Giang Ninh, mẹ em bảo anh đừng tiêu tiền linh tinh” “Vợ, em thật là keo kiệt đấy” Giang Ninh liếc nhìn Lâm Vũ Chân: “Anh mua quần áo cho mẹ anh, sao có thể nói là tiêu tiền linh tỉnh được?” Mặt Lâm Vũ Chân đỏ lên. Anh nói gì vậy? Sao lại bảo em keo kiệt chứ? Em không phải là… không có nhiều tiền như anh thôi sao.
Tô Mai thay quần áo xong đi ra, Lâm Vũ Chân lập tức.
nhìn tới ngây người.
“Mẹ, đẹp quái” Lúc Tô Mai còn trẻ đã xinh đẹp, nền tảng vẫn luôn ở đó.
Người đẹp vì lụa, bà vừa thay bộ quần áo mới thì khí chất đã hoàn toàn được thể hiện ra.
“Quá đẹp!” Giang Ninh không khỏi tán thưởng: “Mẹ con đẹp thật, ba đúng là may mắn!” Mặt Tô Mai đỏ bừng. Bà được con khen ngợi vậy thì có chút xấu hổ: “Có thật là đẹp không?” “Đẹp!” Giang Ninh nói: “Con bảo đảm, chờ sau khi ba thấy sẽ chảy máu mũi cho xem” Mặt Tô Mai càng đỏ hơn, chẳng khác nào một quả táo chín, đầy vẻ quyến rũ.
Khi bọn họ từ trong cửa hàng đi ra, nhân viên phục vụ dùng hai tay cầm túi, tự mình đưa tiễn. Với khách sộp.
như vậy, bọn họ làm sao dám để cho một mình Giang Ninh mang theo mười mấy túi chứ? “Hôm nay cậu đừng đi làm nữa, tôi thuê cậu xách túi giúp tôi. Mười ngàn đồng có đủ không?” Giang Ninh nghĩ, mình còn muốn mua quần áo cho Lâm ‘Vũ Chân và Lâm Văn, còn phải mua mỹ phẩm và dược mỹ phẩm, hình như chỉ một người xách túi thì không đủ đâu.
Hắn vừa quay đầu, mấy người đi theo phía sau lập tức chạy tới.
“Anh ơi, anh còn cần người xách túi không?” Giang Ninh cảm thấy mình cần phải đổi xe rồi.
Cốp sau của cái xe BMW nát này cũng quá nhỏ đi. Bọn họ chỉ đi dạo phố mua đồ cũng sáp không còn chỗ để Tồi.
Trở lại khu chung cư, mặt Tô Mai vẫn hơi hồng hồng. Bà vào nhà trước, Giang Ninh và Lâm Vũ Chân sắp xếp đưa dần đồ trên xe vào nhà.
“Cạch” Lâm Văn đang nghỉ ngơi thì nghe được tiếng cửa mở liền ngẩng đầu lên: “Vợ, mọi người về rồi à?2” Khi ông nhìn thấy Tô Mai đi từ cửa vào thì đột nhiên ngẩn người.
Thậm chí ông còn quên cả thở.
Hai con mắt ông mở to, hoàn toàn kinh ngạc trước vẻ đẹp của bài! “Ông nhìn… nhìn cái gì mà lại nhìn tôi như vậy?” Mặt Tô Mai càng đỏ hơn: “Tôi không phải chỉ thay một bộ quần áo thôi sao” Lâm Văn hít sâu một hơi, trong mát lập tức cháy lên một ngọn lửa hừng hực: “Vợ ơi, bà thật đẹp!” Thậm chí cổ Tô Mai cũng đỏ lên.
“Từng này tuổi rồi còn nói nhăng nói cuội gì đấy!” Bà gắt một tiếng, nghe được đám người Giang Ninh phía sau bước vào thì vội vàng chạy vào phòng: “Tôi vào.
phòng thay quần áo đây!” Trong tay Giang Ninh cầm theo mười mấy túi, thấy Lâm Văn đang trợn mắt há hốc mồm.
“Mấy đứa…
“Bọn con mua ít đồ thôi.” Giang Ninh mỉm cười nói: “Ba, con mua cho ba mấy bộ vest” “Đứa nhỏ này, lãng phí tiền cho tôi làm gì, bây giờ tôi mặc vest gì chứ…’ “Mẹ chọn đấy” Ba từ của Giang Ninh đã chặn miệng của Lâm Văi lát nữa ba thử nhé-” Đợi Sau đó lại là dược mỹ phẩm và mỹ phẩm, còn có một vài †hứ mà Lâm Văn cũng không biết là gì.
Khi ông thấy một vật nhỏ thì nhất thời đỏ mặt. Sao Giang Ninh lại mua cả thứ này chứ? Lẽ nào cậu ta và Vũ Chân đã đến bước đó? Cũng nhanh quá đi! “Ba và mẹ, hai người dùng đi.” Giang Ninh ném qua. Lâm Văn vội vàng cất vào trong túi rồi trừng mắt với Giang Ninh, mặt lại đỏ bừng.
“Thằng nhóc thối nhà cậu!” Lâm Văn đỏ mặt, giọng nói cũng rất nhỏ.
Ông còn muốn nói thêm vài câu nhưng Tô Mai đã thay quần áo ở nhà, đi từ trong phòng ra, chuẩn bị nấu cơm cho bọn họ. Lâm Văn vội vàng ngậm miệng, dùng ánh mắt dò hỏi Giang Ninh xem khi hắn mua thứ này có bị Tô Mai nhìn thấy không? Giang Ninh lập tức dùng ánh mát trả lời, không.
Hai người thế mà đã nhanh chóng bồi dưỡng được sự.
ăn ý như vậy.
Sắp xếp đồ xong, Giang Ninh lại vào phòng, thấy Lâm Vũ Chân ghé mặt ở trước bàn, đang ghi chép gì đó.
Hắn thò đầu qua nhìn, liền có chút dở khóc dở cười.
“Em đang ghi nợ à?” “Hả?” Lâm Vũ Chân vội vàng dùng tay che: “Sao anh vào mà không gõ cửa?” “Anh vào phòng mình còn phải gõ cửa sao?” “Nhỡ em đang thay quần áo thì sao?”