Chương 44 Uy hiếp Lâm Vũ Chân bĩu môi, có vẻ có tật giật mình.
“Vậy thì anh được lời rồi.” Một câu nói của Giang Ninh làm Lâm Vũ Chân muốn đánh hắn.
“Em ghi lại từng khoản tiền anh tiêu cho nhà mình, là tính trả lại cho anh à?” ng làm việc, sau đó trả lại cho anh từng Lâm Vũ Chân nói không lớn lắm, rõ ràng không đủ tự tin.
Ban đầu cô tính làm vậy. Nhưng lúc đầu Giang Ninh chỉ tiêu số tiền nhỏ, bây giờ hai chiếc xe lại một triệu, khiến cô vô cùng đau đầu.
Sau đó lại là hết khoản này tới khoản khác, sợ là cả đời này cô cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Dù sao, em vẫn sẽ cố gắng trả lại! Còn nữa, anh đừng tiếp tục tốn tiền linh tỉnh cho nhà em, được không?” Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh với vẻ đáng thương, cô thật sự không trả nổi.
“Anh đâu có tiêu linh tinh? Hôm nay anh lại không mua gì cho em” “Anh… em không thèm tiêu tiền của anh!” Lâm Vũ Chân hừ một tiếng. Hôm nay Giang Ninh thật sự không mua gì cho cô cả. Sao cô có cảm giác như Giang Ninh mới là con trai của Tô Mai và Lâm Văn, mà mình thành con dâu vậy? Cô không để ý tới Giang Ninh, hoàn toàn nghiêm túc ghi nợ, ghi nhớ những khoản tiền Giang Ninh đã chỉ hôm nay.
Dù sao cô sẽ trả, nếu thật sự không trả nổi… Chảng lẽ phải lấy thân báo đáp à? “Em muốn trả tiền cho anh, vậy em phải cố gắng lên.” Giang Ninh không nói đùa nữa: “Tiến độ của nhà xưởng bên kia đã nhanh hơn, chỉ một tháng nữa là có thể hoàn thành thí công. Chờ thiết bị vừa chuyển tới, em phải chuẩn bị làm lớn một trận đấy” “Cứ cố gắng như vậy, không chừng em có thể nhanh chóng trả lại tiền cho anh” Lâm Vũ Chân quay đầu, trừng mắt nhìn Giang Ninh: “Đó là sản nghiệp của nhà họ Lâm, dù có kiếm được tiền cũng đâu phải của em” “Rất nhanh sẽ không phải nữa rồi”’ Trong mắt Giang Ninh chợt lóe sáng, làm cho Lâm Vũ Chân không khỏi sửng sốt, không rõ Giang Ninh nói vậy rốt cuộc là có ý gì.
Câu lạc bộ suối nước nóng.
Hắc Hổ được đưa trở về, thủ hạ lập tức mời bác sĩ tới phẫu thuật khẩn cấp suốt mấy giờ, vẫn không bảo vệ được đôi chân này.
Hắc Hổ nằm ở trên giường, gương mặt sưng vù, xương cằm bị gãy, hắn ta thậm chí muốn nói chuyện cũng không thể nói được, chỉ có thể dùng mũi hừ hừ hai tiếng.
“Ai đánh em trai tôi thành như vậy? Là ai?” Người đàn ông đứng ở trước giường bệnh nhìn có vài phần giống với Hắc Hổ, chỉ là dáng người càng vạm vỡ hơn.
Nghe được tin tức Hắc Hổ xảy ra chuyện, Hắc Long lập tức chạy từ tỉnh thành về.
Anh ta không ngờ ở Đông Hải thế mà lại có người dám ra tay với em trai của mình! “Là người của Hoàng Ngọc Minh” Thủ hạ nơm nớp lo sợ nói.
Bọn họ biết rất rõ ràng, sở dĩ Hắc Hổ ở Đông Hải lớn lối như thế cũng bởi vì Hắc Long – anh hắn ta có thế lực rất lớn ở tỉnh thành, ở thành phố Đông Hải không ai dám trêu chọc hắn ta.
“Hoàng Ngọc Minh à?” Đôi mày rậm của Hắc Long nhướng lên: “Đồ chó đó cũng dám động vào em trai tôi!” Người này chẳng qua mới phất lên mấy năm gần đây, căn cơ còn chưa ổn cũng dám gây chuyện ầm ï như vậy ở Đông Hải.
Từ trước đến nay anh ta chưa từng để ý tới đám xã hội đen ở Đông Hải. Anh ta thấy ở đây chỉ là đánh nhỏ, tranh cãi nhỏ, không tàn khốc được bằng ở tỉnh thành, cho.
nên mới mặc cho Hắc Hổ sống hồ đồ của Đông Hải.
Nhưng dù thế nào, anh ta cũng không ngờ được Hắc Hổ lại bị đánh thành như vậy.
Hai chân này bị tàn phế, về sau hắn ta sẽ không thể đứng lên được nữa! “Anh Long, người kia… đánh rất giỏi.” Người thủ hạ do dự một lát mới mở miệng nói.
Hắc Long quay đầu, trừng mắt nhìn cậu ta, trên gương mặt đầy vẻ sát khí lạnh lẽo.
Đánh giỏi à? Trên đời này, người đánh giỏi mấy đi nữa thì có ích gì? Kẻ nào dám động vào em trai mình thì phải chết! “Xem ra, mấy năm nay tôi không ở Đông Hải, rất nhiều.
người cũng đã quên mất Hác Long tôi là ai, ngay cả em trai tôi mà cũng dám tổn thương” Anh ta cười lạnh, sắc mặt dữ tợn. Dám thủ hạ đứng đó thấy vậy đều khiếp sợt Hắc Hổ là kẻ tham tiền, nhưng Hắc Long chính là phần tử cực kỳ bạo lực! Mấy chục năm trước, anh ta đã nổi tiếng hung ác, đánh ra thành danh tiếng của mình ở Đông Hải, được gọi là kẻ ngoan đứng đầu Đông Hải. Sau đó anh ta được người ta coi trọng, dẫn tới tỉnh thành để phát triển.
Bây giờ có người nói anh ta còn có địa vị cực cao trong giới xã hội đen ở tỉnh thành. Lần này anh ta tới đây là muốn trút giận cho Hắc Hổ, sợ rằng tất cả giới xã hội đen ở Đông Hải cũng phải run rẩy mất! “Nói cho Hoàng Ngọc Minh biết, trong vòng ba ngày mang tới năm mươi triệu qua đây quỳ xuống xin lỗi, bằng không tôi sẽ lấy mạng của anh ta!” Hắc Long gầm lên.
“Vâng!” Chẳng mấy chốc, tin tức đã được truyền khắp xã hội đen ở Đông Hải, khiến cho không ít người chấn động.