Chương 186
Có thể dùng từ gió nổi mây vần để hình dung về sự thay đổi của thành phố Đông Hải, nó đang phát triển một cách nhanh chóng.
Lâm Văn trở về, tốc độ phát triển của tập đoàn Lâm thị càng nhanh hơn. Lúc này, danh dự của ông đang tăng vọt, kéo theo danh dự và uy tín của tất cả doanh nghiệp trọng đập kế Í Lâm thị cũng đang vững bước nâng Cao.
Người chủ động tới cửa tìm kiếm hợp tác càng lúc càng nhiều, Lâm Văn cũng phải lập ra giới hạn.
Tập đoàn Hợp Sinh trên tỉnh luôn cao ngạo của trước đây đã sụp đổ, một ngọn núi lớn ngã xuống chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà thôi.
Điều này càng làm cho người ta hiểu rõ sự đáng sợ của tập đoàn Lâm thị, có thể mượn được trận gió này mà leo lên chiếc thuyền lớn đang giương buồm sắp ra khơi, ngoại trừ có tầm mắt còn cần tới vận may.
Giống như Tiết Hành – Tổng giám đốc ngân hàng Đông Hải xem như là người đầu tiên đưa ra lựa chọn chính xác, cũng bởi vậy đã mang đến cho ngân hàng Đông Hải sự báo đáp vô cùng phong phú.
Tập đoàn Lâm thị có Lâm Văn chủ trì đại cục, còn có Lâm Vũ Chân giúp đỡ, căn bản không cần tới Giang Ninh nữa.
Hắn cũng sẽ không ra tay, chỉ một vài thứ nhỏ như vậy, thật ra Giang Ninh không để vào mắt.
Trọng tâm của hắn vẫn là thế giới ngầm bên này.
Ở sân huấn luyện trong khu vực ngoại thành.
Gần đây, đám người anh Cẩu đều phát điên rồi, có người đầu tiên đột phá tám phút, cho dù những người khác.
không ăn không uống không ngủ, cũng phải gắng sức đuổi theo.
Rất nhanh lại có sáu người thành công vượt qua cửa ải trong vòng tám phút.
Giang Ninh ở bên cạnh nhìn, Hoàng Ngọc Minh ân cần châm điếu thuốc cho hắn: “Đại ca, đám người này vẫn tính là cố gắng, chỉ là tài năng quá kém, muốn đạt được yêu cầu của đại ca cũng không dễ dàng gì đâu.”
Anh cũng xem như đang nói giúp cho đám người anh.
GCẩu.
“Tài năng rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn chính là thái độ.”
Giang Ninh cười nói: “Tôi gặp quá rất nhiều người có tài năng nhưng thái độ không đủ nghiêm túc, giới hạn cao.
nhất cũng rõ ràng, bọn họ… không tệ.”
Hai chữ không tệ này đã khiến cho đám người anh Cẩu hưng phấn biết bao nhiêu. Đây xem như là đánh giá cao.
nhất của Giang Ninh đối với bọn họ rồi!
“Lão Hoàng.”
“Vâng.”
“Bên phía A Phi có chút chuyện, cần cậu qua giúp cậu ấy vài ngày.”
Hoàng Ngọc Minh ngây người ra rồi bất chợt hưng phấn: “Anh Phi cuối cùng nhớ tới em rồi à?”
“Nhưng nếu em đi, những người trên tỉnh tới quấy rầy đại ca thì phải làm thế nào?”
Anh suy nghĩ một lát thấy nhiệm vụ chủ yếu của mình là bảo vệ Giang Ninh, cũng không thể để cho người khác chui vào chỗ trống được.
Giang Ninh cười, cũng không lên tiếng.
Hoàng Ngọc Minh lập tức hiểu được, với thực lực của Giang Ninh mà còn cần người khác bảo vệ sao?
“Khi nào thì đi?”
Hoàng Ngọc Minh dừng lại một lát mới mở miệng hỏi: “Anh Phi cần đến vậy em cũng sẽ không nói hai lời.”
“Hôm nay đi luôn đi”
Giang Ninh nói.
Hoàng Ngọc Minh vô cùng kinh ngạc. Hôm nay đã đi rồi à? Hình như hơi vội vàng nhỉ. Nhưng A Phi cần mình như vậy thì nhất định là có chuyện quan trọng muốn căn dặn mình làm.
Anh rất nhớ tới thời gian đi theo A Phi lăn lộn, suốt đời cũng khó mà quên được.
“Lúc đi thì phải gây ra động tĩnh lớn một chút, rêu rao một chút.”
Giang Ninh lại nói.
Hoàng Ngọc Minh lập tức hiểu rõ. Lần này cần anh đi là cố ý muốn cho những người trên tỉnh biết.
“Em hiểu rồi”
Hoàng Ngọc Minh trịnh trọng gật đầu.
Anh lập tức đi tới, gọi đám người anh Cẩu qua, nghiêm túc nói: “Sắp tới tôi phải rời khỏi Đông Hải một thời gian, đám người các cậu đều nghe rõ đây, cho dù có chết cũng phải bảo vệ Đông Hải cho tôi!”
“Vâng!”
Hoàng Ngọc Minh rời đi đã gây ra động tĩnh không nhỏ, †in tức nhanh chóng được truyền ra ngoài.
Mà Giang Ninh không để ý tới những chuyện này, anh lại đi tới cửa hàng BMWSs 4S.
Không có cách nào khác, đám người anh Cẩu quá liều mạng, trong khoảng thời gian ngắn đã đạt tới yêu cầu của mình, phần thưởng đã nói rồi thì không thể thiếu được.
Từ trước đến nay Giang Ninh chính là người đã nói ra thì sẽ giữ chữ tín, lại giống như khi anh từng đối mặt với phần tử kinh khủng đứng đầu thế giới, nói giết cả tổ chức của anh thì tuyệt đối không chừa lại một tên!