Chương 187
Anh lại đến cửa hàng BMWSs 4S. Cô nhân viên bán hàng mới vào làm trước đây, bây giờ đã thành tổ trưởng tổ tiêu thụ.
Mà các nhân viên bán hàng cũ nhìn thấy Giang Ninh tới, trong lòng ngoại trừ hối hận cũng chỉ muốn tát mạnh cho mình vài cái.
pÉqh một lẫn lại giống như bỏ nỗ đời Đặc biệt là khi nghe được mục đích Giang Ninh tới lần này, bọn họ thật sự muốn treo cổ cho rồi.
“Ngài Giang, mời uống trà”
Bây giờ cô nhân viên bán hàng thậm chí đã có phòng làm việc của mình, chuyên môn chịu trách nhiệm tiếp đón những người khách quý giống như Giang Ninh.
“Ngài nói cần ba mươi chiếc 5 series, tạm thời cửa hàng chúng tôi không có sẵn nhiều xe như vậy, nhưng tôi có thể lập tức thu xếp cho ngài”
Đây tuyệt đối là một vụ làm ăn lớn đấy!
Cho dù thường thấy Giang Ninh bỏ ra khoản lớn, nhưng vụ buôn bán lần này vẫn làm cho cô nhân viên bán hàng có chút kích động.
Cô ta thậm chí đang nghĩ, Giang Ninh giúp đỡ mình như thế có phải đã nhìn trúng mình hay không? Mình có nên bày tỏ gì đó hay không?
Nhưng vừa nghĩ tới Lâm Vũ Chân lần trước đi theo anh đến đây, mình làm sao so sánh được với người phụ nữ như vậy chứ.
Cho dù cô ta có cởi sạch đưa đến trước mặt Giang Ninh, sợ rằng anh cũng sẽ không thèm liếc nhìn ấy chứ.
“Vậy là được rồi, cô tới làm chuyện này đi.”
Giang Ninh cũng không muốn nói nhiều, trực tiếp móc.
thẻ ra đặt tiên cọc: “Nhanh một chút.”
“Được, ngài Giang, mong ngài yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm tốt cho ngài.”
Làm tốt đơn hàng này, sợ rằng mình sẽ phải thăng chức thành quản lý tiêu thụ mất. Trong mấy tháng đã lên tới chức quản lý tiêu thụ, cuộc sống này đúng là nhảy vọt quá lớn rồi!
Cô ta thậm chí cũng không nói những ưu đãi với Giang Ninh nữa, bởi vì ở trong mắt cô ta, nói chuyện ưu đãi với kẻ thật sự có tiên như Giang Ninh chính là sỉ nhục hắn.
Giang Ninh giao tiền đặt cọc xong liền rời đi, chuyện này.
có cô nhân viên bán hàng làm, anh cũng yên tâm hơn.
Giang Ninh đi tới tập đoàn Lâm thị, Lâm Vũ Chân đang bận rộn trong phòng làm việc.
Anh cũng không quấy rầy, ngồi ở trên sô pha vừa ăn táo.
vừa nghịch điện thoại di động.
Cả tập đoàn Lâm thị đều đang bận rộn, hình như chỉ có một ông chủ phía sau như thế là thật sự nhàn nhã.
Nghĩ đến tối hôm qua ngủ chung với Lâm Vũ Chân, bây giờ Giang Ninh còn cảm thấy rất hài lòng.
Cho dù không làm gì, nhưng vì sao chắc chắn phải làm gì chứ?
Có đôi khi vẻ đẹp mông lung mới thật sự đẹp.
Một lúc lâu sau, chân mày Lâm Vũ Chân nhíu lại rồi giãn ra, sau khi lật xem mấy tờ hợp đồng lại nhíu mày.
Cô ngẩng đầu, thấy Giang Ninh ung dung ngồi ăn bánh uống trà, mình lại bận tới chân không chạm đất thì hơi oán giận nói.
“Này”
“Gọi chồng.
“Chồng ơi~ “
Lâm Vũ Chân cố ý kéo dài âm cuối, làm cho Giang Ninh cảm thấy tê dại tới mức không khỏi ngẩn người ra, sau đó lập tức ngồi thẳng dậy: “Em vẫn nên gọi tên anh thì hơn”
“Giang Ninh, anh qua đây xem giúp em đi”
Lâm Vũ Chân hừ một tiếng nói: “Anh là ông chủ lớn, không thể chuyện gì cũng không quan tâm như vậy chứ?”
Cô không phục.
Nghĩ thế nào cũng giống như cả nhà bọn họ đang làm thêm cho Giang Ninh người này chỉ việc để ý sống phóng túng thôi.
“Anh không quan tâm tới chuyện kinh doanh”
Giang Ninh cười: “Anh cũng không hiểu.”
Lâm Vũ Chân phồng má: “Em thật sự không biết nên quyết định thế nào nào.”
Lúc này Giang Ninh mới đứng lên, đi tới trước mặt Lâm Vũ Chân và nhìn mấy tấm bảng biểu bày trên bàn.
Đây là mấy doanh nhân hợp tác đều đến từ trên tỉnh.
Mục tiêu ban đầu của Lâm thị chính là tiến vào trên tỉnh, sau đó sẽ mở rộng đến cả nước, bước đầu tiên không được thuận lợi thì chuyện sau đó lại càng không dễ làm.
Lâm Vũ Chân có áp lực, cũng có lo lắng. Dù sao, cô cũng là lần đầu tiên làm tổng giám đốc, hơn nữa mới vừa bắt đầu đã chịu trách nhiệm cho vụ giao dịch buôn bán lớn như vậy.
“Điều kiện mấy nhà này đều thích hợp, mỗi bên lại có ưu thế riêng ở một vài phương diện nên em không biết nên chọn thế nào: “
Lâm Vũ Chân cảm giác được rõ ràng áp lực của người đứng đầu tập đoàn: “Chuyện này liên quan tới việc phát triển tập đoàn Lâm thị nên em phải thận trọng.”
“ừ”
Giang Ninh chỉ khế ừ một tiếng.
“Em nói này, anh làm ông chủ lớn, vậy có thể tham mưu giúp em một chút được không?”
Cô không trông mong Giang Ninh có thể trực tiếp đưa ra quyết định giúp cô.
Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh với ánh mắt hơi áy náy: “Giang Ninh, em phải thừa nhận là năng lực của mình chưa đủ”
“Em sợ mình nhất thời không cẩn thận sẽ làm cho Tập đoàn Lâm thị sụp đổ mất.”
Lâm Vũ Chân nói một lát, mắt cũng hơi đỏ…