Chưa một ai chứng kiến được tửu lượng của Giang Sách nằm ở mức nào.
Anh vĩnh viễn không say.
Những người ở đây mặc dù có thể uống, nhưng nói cho cùng họ vẫn là người thường. Sau ba bốn chén rượu, bọn họ đã không thể uống nổi nữa.
Đây là rượu đế sao có thể uống như vậy chứ?
Thường Tại Xuân thấy những người này không ổn thì tự mình rót một chén rượu rồi đứng lên: "Chú em Giang Sách, thật không ngờ tửu lượng của cậu lại tốt như vậy. Lại đây, tôi uống với cậu một chén."
Giang Sách lắc đầu: "Không được, tôi và bọn họ một chén qua lại. Anh thân là chủ tịch, tôi và anh cũng một chén qua lại thì sao có thể làm nổi bật thân phận của anh? Chi bằng chúng ta mỗi người mười chén!"
Thường Tại Xuân trợn tròn mắt, tửu lượng của anh ta cùng lắm chỉ được bảy, tám chén mà thôi. Một hơi uống mười chén, anh ta thật sự làm không nổi.
Nhưng anh ta cũng không tin Giang Sách còn có thể uống tiếp.
"Được, tôi và cậu uống mười chén."
Trên bàn để hai mươi chén rượu. Giang Sách cứ như gió cuốn mây tan, một chén rồi lại một chén mà không hề do dự.
Còn Thường Tại Xuân, sau khi uống vài chén vào, sắc mặt anh ta đã đỏ lên. Sau khi uống xong bảy chén, anh ta ngay cả đứng cũng không vững.
Uống hết mười chén, Thường Tại Xuân ngã quặp xuống ghế, đầu váng mắt hoa.
Nhưng mà Giang Sách dường như không định buông tha cho bọn họ.
Anh lại tiếp tục đổ đầu hai mươi chén rồi nói với cả bàn: "Hôm nay uống thỏa thích. Lại đây, chúng ta tiếp tục uống."
"Còn uống sao?"
Bọn họ mắt lớn trừng mắt nhỏ, cả đám đều đã nuốt không trôi, nếu uống tiếp thì không thể không nôn.
Giang Sách cười cười rồi nói với Đinh Mộng Nghiên: "Em đi trước đi."
"Hả?"
"Em về khách sạn trước, lát nữa anh sẽ tìm em."
Đinh Mộng Nghiên gật gật đầu rồi đứng dậy rời khỏi phòng riêng. Những người khác mặc dù muốn ngăn cản, nhưng ai ai cũng uống tới mức chóng mặt hoa mắt, không đứng dậy nổi thì ngăn cản bằng cách nào?
Đợi Đinh Mộng Nghiên rời đi, Giang Sách nhẹ nhàng khóa cửa lại.
"Các vị, rượu hôm nay của mọi người uống vào giống như chẳng uống vậy?
Uống vào như chẳng uống?
Bọn họ bó tay rồi. Mỗi người ở đây đều uống ít nhất bốn chén rượu mà đã có dáng vẻ như vậy, sao có thể nói là uống như chẳng uống chứ?
Bọn họ thật sự không hiểu rõ, vì sao Giang Sách uống gấp mười lần bọn họ nhưng chẳng có một chút phản ứng nào cả? Anh còn là người sao? Thế này có khác gì quái vật đâu chứ.
Giang Sách chỉ vào mấy chén rượu trên bàn: "Hôm nay không uống hết chỗ này thì ai cũng đừng hòng rời khỏi đây."
"Không được, tôi không uống được nữa."
"Bây giờ tôi muốn đi, tôi xem anh giữ tôi lại thế nào."
Nhóc bốn mắt đứng dậy định rời đi lại bị Giang Sách ấn trở về ghế. Cậu ta giống như bị ngàn cân đặt lên vai, không thể nhúc nhích được.
Giang Sách cười lạnh một tiếng, đặt hai cây đũa vào miệng nhóc bốn mắt để cạy miệng cậu ta ra và đổ một chén rượu vào đó.
Rượu chảy xuống họng cậu ta như lửa đốt, nhóc bốn mắt đau khổ ho khan.
"Lại thêm một chén."
Nhóc bốn mắt nhanh chóng khoát tay: "Không được, tha cho tôi đi. Tôi thật sự uống không nổi."
Giang Sách căn bản không để ý đến cậu ta, tiếp tục cạy miệng cậu ta ra rồi liên tục đổ mười chén. Nhóc bốn mắt uống tới mức miệng phun máu tươi, cả người nằm trên đất mà run rẩy.