Mọi người đứng dậy chào đón Đinh Mộng Nghiên.
Thường Tại Xuân chỉ vào một chiếc ghế trống và nói: "Mộng Nghiên, đây là ghế được chuẩn bị sẵn cho em, mời ngồi."
Đinh Mộng Nghiên ngồi qua đó, Giang Sách cũng kè kè ngồi ngay cạnh cô.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Đinh Mộng Nghiên giải thích: "Đây là Giang Sách, chồng của tôi."
"Ồ, hoá ra là chồng của cô Định."
"Quả nhiên là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp."
"Nào nào nào, tôi kính hai người một ly để biểu thị sự tôn trọng với vợ chồng anh."
Vừa đến đã kính rượu rồi, xem ra mục đích quá rõ ràng.
Ngay cả với một người đơn thuần như Đinh Mộng Nghiên cũng có thể nhìn ra được người ở đây đều không có ý gì tốt, đang muốn khuyên Giang Sách không nên can thiệp vào, ai biết được.
Giang Sách tự mình rót một ly rượu, đứng dậy cạn ly với đối phương, nói một cách vô cùng khách khí: "Cảm ơn lời chúc phúc, nào, cạn ly."
"Cạn ly."
Hai người mặt đối mặt, một hơi uống cạn.
Mọi người tại đó hình như đều xem Giang Sách như một kẻ ngốc, mới tới đã uống hăng đến vậy, về sau chắc chắc sẽ bị chuốc đến bất tỉnh.
Một mình anh làm sao có thể uống được với bảy tám người cơ chứ?
Càng chưa nói đến Thường Tại Xuân vẫn có một biệt danh ngàn ly không say.
Thường Tại Xuân mừng thầm trong lòng: Xem ra, tên Giang Sách này quả là đồ ngốc. Cứ chờ đó, tối nay tôi sẽ đưa vợ cậu đi."
Nghĩ tới đây anh ta bất giác nhìn trộm cặp đùi trắng nõn của Đinh Mộng Nghiên, càng nhìn càng kích thích, càng muốn về ngay lấy nó.
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, trấn tĩnh lại bản thân. Đương lúc chuẩn bị để người khác tiếp tục kính rượu thì ai ngờ Giang Sách lại chủ động đứng lên.
Giang Sách rót một ly rượu và nói với người đàn ông vừa kính rượu khi nãy: "Này anh kính tôi một ly, giờ tôi kính lại anh một ly, nào."
Mọi người đều sững sờ, tên này không phải là một thằng thiểu năng đó chứ?
Lại còn chủ động nhảy xuống hố nữa?
Trong lòng Đinh Mộng Nghiên lại càng như phát hoả, ngay cả cô cũng nhìn ra mấy người này không có ý tốt đẹp gì, nói trắng ra không phải là muốn chuốc rượu say cô và Giang Sách đó thôi. Có thể không uống thì đừng uống, tốt nhất là tìm một cơ hội âm thầm rời đi.
Kết quả lại hay rồi, Giang Sách lại chủ động uống rượu với người khác, có phải là kẻ ngốc không vậy?
"Này."
Đinh Mộng Nghiên bí mật kéo tay áo Giang Sách nhưng anh lại không nhận
ra.
Người đàn ông đối diện vội vàng đứng dậy uống thêm một ly với Giang Sách, anh ta uống xong hai ly rượu liền nghỉ ngơi ăn thêm chút đồ ăn. Những người còn lại vẫn tiếp tục mời thêm rượu.
"Tửu lượng của anh Giang tốt nhất đó. Nào, tôi cũng mời anh một ly."
"Được, cạn ly."
Sau khi uống hết một vòng, Giang Sách đều uống với mỗi người hai ly, tổng cộng đã uống mười tám ly rượu trắng, nhưng sắc mặt lại không có một biểu hiện gì.
Mọi người liếc nhìn nhau, thầm bảo nhau tửu lượng của người này quả thật không tồi.
Không đợi bọn họ phản ứng lại, Giang Sách lại đổ đầy một ly rượu, nói với bọn họ: "Rượu hôm nay quả thật rất ngon, nào, tôi lại kính mọi người một ly."
Mọi người nhanh chóng rót đầy rồi tiếp tục uống, ai nấy cũng đều đợi Giang Sách tự đào hầm chôn mình.
Đinh Mộng Nghiên càng lo lắng hơn, trong lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
"Đừng uống nữa."
"Nếu như anh uống say rồi, đến lúc sau em phải làm thế nào?"
Giang Sách dường như không hề ý thức được sự nguy hiểm. Anh mặc kệ Đinh Mộng Nghiên khuyên can thế nào, vẫn sống chết uống với người khác.
Cả bàn rất vui vẻ, hận không thể lập tức chuốc say Giang Sách.
Kết quả lại khác những gì bọn họ tưởng tượng. Sau hai mươi chén rượu, Giang Sách mặt không đỏ, tim không đập, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.