TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 68 Lời này nói ra đủ thẳng thắn trực tiếp. 

Mọi chuyện đều làm rất tốt, Giang Sách đương nhiên không cần phải rời đi. 

Đinh Trọng chịu đựng tức giận gật gật đầu. 

Đinh Mộng Nghiên rốt cuộc nở nụ cười vui vẻ, giải tỏa ra hết những đau khổ áp lực đè nén trong lòng mấy ngày nay, nhìn Giang Sách nói: “Thật tốt quá, anh cuối cùng cũng không phải rời xa em và nhà họ Đinh nữa rồi.” 

Giang Sách nhìn Đinh Mộng Nghiên hồn nhiên tươi cười rạng rỡ, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều, xem ra nỗ lực của anh mấy ngày qua cũng coi như đáng giá. 

Chỉ cần Đinh Mộng Nghiên hạnh phúc, những gì anh làm liền có giá trị. 

Tuy nhiên sự tình còn chưa thể kết thúc đơn giản như vậy được. 

Giang Sách không nhanh không chậm thong dong đi tới bên cạnh Đinh Trọng nói: “Ông cụ, theo như tình hình trước mắt, vụ đánh cuộc này là tôi thắng đúng không?” 

Đinh Trọng hừ lạnh một tiếng: “Là cậu thắng, cậu có thể tiếp tục ở lại nhà họ Đinh” 

“Sau đó thì sao?” 

“Sau đó cái gì nữa?” 

Giang Sách cười: “Ông cụ, ông cũng đừng ở đây giả ngốc chứ, thời điểm đánh cược chính ông đã nói nếu như tôi thắng ông liền bưng trà đổ nước, nhận lỗi cùng tôi!”. 

Cảnh tượng ngay lập tức trở nên xấu hổ. 

Đinh Trọng biết có chuyện như vậy nhưng vẫn không hề nhắc đến, ông ta nghĩ chỉ cần lừa gạt cho qua hôm nay là được rồi, ai ngờ Giang Sách lại không có ý định buông tha cho ông ta. 

Thời điểm đánh cược được định ra, có rất nhiều người ở đây chứng kiến, không thể qua loa cho xong chuyện. 

Nhưng nếu thật sự xin lỗi thì mặt mũi Đinh Trọng biết để ở đâu? 

Ông ta cắn răng, thực hiện cũng không được mà không thực hiện cũng không được. 

Đinh Phong Thành lúc này mới chợt lên tiếng: "Này, đủ rồi đó, cậu còn muốn ông nội phải bưng trà đổ nước cho cậu nữa hả, cậu xứng sao?” 

Giang sách nhàn nhạt nói: “Nếu tôi đã thắng cuộc, tại sao lại không xứng?” 

Đinh Tử Ngọc cũng chen vào: “Ông nội là trưởng bối của cậu, hơn nữa không phải ông đã cho phép cậu tiếp tục ở lại nhà họ Đinh rồi còn gì? Vì sao còn phải dựa theo đánh cuộc để làm khó ông cơ chứ?” 

“Ông cụ cho phép tôi được ở lại nhà họ Đinh sao? Xin lỗi, phải nói là chính tôi đã dùng thực lực của bản thân mình để được ở lại mới đúng!” 

Giang Sách hỏi ngược lại: “Thử nghĩ một chút, tưởng tượng nếu như hôm nay tôi không hoàn thành cuộc cá cược này, mấy người các ngươi, bao gồm cả ông cụ nữa, có thể coi như không có gì xảy ra sao? Có thể đem chuyện đánh cược này gạt qua một bên rồi bỏ qua mọi chuyện được không?” 

Đương nhiên sẽ không. 

Nếu Giang Sách làm không được, anh khẳng định sẽ bị đuổi ra khỏi nhà ngay lập tức. 

Mọi người cúi đầu im lặng, kết quả thế nào trong lòng bọn họ rõ ràng nhất. 

Giang Sách tiếp tục nói: “Nếu tôi thua, các người nhất định sẽ nghiêm khắc thực hiện ước định, nếu đã như vậy thì vì sao tôi thắng mà mấy người lại không muốn cho tôi thực hiện điều đó?” 

Mọi người bị nói đến á khẩu, không ai có thể lên tiếng trả lời được. 

Hôm nay nếu Đinh Trọng không chịu nói lời xin lỗi thì việc này xem ra không thể kết thúc được rồi. 

“Tuy nhiên” Giang Sách ha hả cười: “Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, để cho ông cụ vì một vãn bối như tôi mà phải bưng trà xin lỗi thì có vẻ hơi quá, tôi cũng nhận không nổi lễ này.” 

“Nếu ông cụ không thể làm việc đó, tôi có thể đồng ý để cháu trai, cháu rể của ông thay ông ấy hoàn thành.” 

Lời này nói ra đủ thẳng thắn trực tiếp. 

Đường Mạt tức giận đến sắc mặt xanh mét, hung hăng nói: “Muốn tôi bưng trà xin lỗi? Cậu nghĩ cũng hay lắm!” 

Đinh Phong Thành cũng nói: “Giang Sách, xem ra cậu chán sống rồi, muốn tìm chết có phải hay không? Cậu có tin ngay bây giờ tôi sẽ bẻ đầu cậu xuống làm cầu để đá không hả?” 

Giang Sách vung tay lên, nhìn về phía Đình Trọng: “Ông cụ, ông tự mình xin lỗi hay là để bọn họ thay ông xin lỗi, ông chọn đi.” 

Hàm răng Đinh Trọng cần đến mức vang lên canh cách. 

Chuyện tới nước này ông ta không thể không tạm thời cúi đầu nhân nhượng, hướng về phía Đường Mạt, Đinh Phong Thành nói: “Hai người các con, giúp ông nội nhận lỗi đi.” 

Đường Mạt, Đinh Phong Thành hận không thể đem Giang Sách chém thành trăm mảnh cho hả giận. 

Đọc truyện chữ Full