Giang Sách nhàn nhạt nói: “Có ai đi nhận lỗi kiểu này không? Hai người không cảm thấy bản thân mình có chút cao ngạo sao?”
Cuối cùng Đường Mạt và Đinh Phong Thành bị ép phải quỳ một gối xuống đất, giơ chén trà lên cao.
Giang Sách cũng không khách khí, duỗi tay tiếp nhận chén trà, hơi hơi nhấp một ngụm sau đó đem chén trà ném trên mặt đất rồi lại duỗi tay ra nhận lấy một chén khác, cũng nhấp một ngụm rồi vứt trên mặt đất như chén vừa rồi.
Anh cười nói: “Tốt lắm, tôi chấp nhận lời xin lỗi của hai người.”
Sau đó anh tiến lên nắm tay Đinh Mộng Nghiên, nhìn Đinh Trọng nói: “Ông cụ, sự việc hôm nay coi như đã giải quyết xong, chúng ta không ai nợ ai. Trong nhà còn có việc gấp, tôi không ở lại công ty được nữa, hẹn gặp lại
sau."
Nói xong anh dẫn theo Đinh Mộng Nghiên vẻ mặt còn đang ngơ ngác ra khỏi phòng họp, leo lên chiếc Cadillac nghênh ngang rời đi.
Mọi người có mặt không một ai dám lên tiếng.
Đinh Trọng nắm chặt tập tài liệu đang cầm trong tay, hung hăng xé thành nhiều mảnh nhỏ.
“Giang Sách, Giang Sách, Giang Sách! Thật là khinh người quá đáng.”
“Chuyện hôm nay, cậu chưa xong với tôi đâu!”
“Đinh Trọng tôi xin thề, không trừ bỏ được cậu liền không mang họ Đinh!”
Lúc này cũng giống như Đinh Trọng, Đường Mạt cùng Đinh Phong Thành cũng tràn ngập lửa giận, hôm nay bọn họ phải xin lỗi Giang Sách trước mặt mọi người, chịu người nhạo báng chế giễu, cục tức này nghĩ thế nào cũng không thể nuốt trôi.
Đặc biệt là Đường Mạt, anh ta ngày thường luôn tự cho mình cao cao tại thượng đã bao giờ phải chịu loại khuất nhục thế này?
Anh ta không nói một lời đi thẳng ra xe của mình, mọi người nhìn đến ảnh mắt hung ác như muốn giết người của anh ta đều sợ hãi né tránh.
A
3
“Đường Mạt tôi, lấy danh nghĩa Phó tư lệnh chiến trường phía đông ra thề nhất định phải tự tay giết chết Giang Sách!”
Trên đường trở về, Đinh Mộng Nghiên điều khiển xe, im lặng không nói gì.
Giang Sách nhìn chằm chằm cô nhìn hồi lâu, thở dài một hơi nói: “Thực xin lỗi.”
Đinh Mộng Nghiên sửng sốt: "Hả?”
“Thực xin lỗi, anh đã đồng ý với em sẽ không chủ động trêu chọc ông cụ, hôm nay vẫn không thể khống chế được, là lỗi của anh.”
Đinh Mộng Nghiên cười khổ một tiếng, hiện tại nói chuyện này còn có ý nghĩa gì?
Huống hồ tất cả những việc này vốn dĩ không phải là lỗi của anh.
Đám người Đinh Trọng, Đường Mật đúng là khinh người quá đáng, nếu Giang Sách không phản kháng lại chỉ sợ đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà họ Đinh lâu rồi.
Không chỉ là Giang Sách, ngay cả Đinh Mộng Nghiên nói không chừng cũng đã bị người đuổi đi.
Đơn giản chỉ vì cô là một người phụ nữ, lại không chịu lấy một người chồng quyền cao chức trọng. Tuy rằng cô cũng là người nhà họ Đinh nhưng chưa bao giờ nhận được sự quan tâm coi trọng từ phía ông nội.
Đinh Mộng Nghiên nói: “Em không trách anh, sự việc hôm nay cho dù là ai đều sẽ tức giận. Đơn giản như việc Thường Khôn tới cửa xin lỗi, lúc ấy chị cả không nói tiếng nào liền trực tiếp đẩy em đang đứng từ trong đám đông ra phía trước, nếu Thường Khôn không phải tới xin lỗi mà là tới trả thù thì em hôm nay chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.”
Vừa nói cô vừa nhìn về phía Giang Sách với ánh mắt dịu dàng.
“Nhưng em biết nếu bây giờ mình đang ở bên bờ vực nguy hiểm đến tính mạng thì người duy nhất có thể bất chấp tất cả liều mạng cứu em chỉ có mình anh thôi. Còn những người nhà họ Đinh kia, từng người từng người một chỉ mong sao có thể tự mình đem em đẩy ngã xuống đó mới tốt kìa.”
“Giang Sách, em thấy mình thật may mắn, may mắn vì chúng ta vẫn còn được ở bên nhau.”
Có thể làm một người luôn sống nội tâm rụt rè nhút nhát như Đinh Mộng Nghiên nói ra những lời tình cảm như vậy, cho thấy tình cảm của cô đối với Giang Sách đã có chuyển biến tốt, từ đầu là xem thường, thất vọng, đến bây giờ đã có chút chấp nhận rồi.
Mặc dù Giang Sách vẫn còn rất nghèo, nhưng ít nhất phần tình cảm này là hoàn toàn chân thật.
Giang Sách cảm thấy trong lòng có một tia ấm áp, đã thật lâu rồi anh không có cảm giác này.
Cả hai đều đỏ mặt, nhìn nhau không nói gì.