Cái tên Giang Sách nghèo rách phải đi ở rể kia!
Cái tên Giang Sách bị anh ta mỉa mai là kẻ nghèo nàn rách rưới kia!
Cái tên Giang Sách rác rưởi bám váy vợ kia!
"Giang Sách?"
"Giang Sách!"
Tôn Tuấn Phong lắp ba lắp bắp: "Anh, sao anh có thể, có thể ngồi trong xe này?"
Giang Sách cười cười: "Đây là xe của tôi, tôi không ở trong xe thì ở đâu? Lẽ nào tôi không nên ngồi trong xe, tôi nên chui dưới gầm xe sao? Tôi cũng đâu phải A Đỗ."
Tôn Tuấn Phong á khẩu không biết nên nói gì mới tốt.
Vừa rồi anh ta còn luôn miệng mỉa mai Giang Sách là một kẻ khố rách áo ôm, kết quả đến bây giờ lại bị vả mặt bôm bốp.
Chỉ là anh ta nghĩ thế nào cũng không thông, một kẻ ở rể, ăn bám vợ thì có tư cách gì lái chiếc xe tốt như vậy?
Thuế?
Không thể.
Rolls-Royce bản limited, anh ta thuê ở đâu được?
Lẽ nào là Đinh Mộng Nhiên mua?
Càng không thể, Đinh Mộng Nhiên làm gì có thực lực đấy? Dù là Đinh Trọng cũng không có.
Hơn nữa loại xe này không phải cứ có tiền là mua được, không có địa vị thân phận nhất định, cửa hàng của người ta căn bản sẽ không bán đấu hiểu không?
Giang Sách vươn tay cầm lấy danh thiếp của Tôn Tuấn Phong, cười nói: "Tổng giám đốc Tôn, anh có hơi khách sao quá không? Còn cố ý chạy tới đưa cho tôi danh thiếp, yên tâm, tôi sẽ bảo quản thật tốt."
Tôn Tuấn Phong thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Vốn dĩ anh ta muốn nịnh bợ nhân vật lớn một chút, đưa tấm danh thiếp để lưu lại ấn tượng, nói không chừng sau này còn có cơ hội hợp tác.
Ai biết được trong xe lại là Giang Sách?
Giang Sách lạnh nhạt hỏi: "Đúng rồi, Tổng giám đốc Tôn, chiếc xe này của tôi tốt hơn chiếc BMW X6 kia của anh chứ?"
Tôn Tuấn Phong cười khổ, đây không phải là cố ý móc mỉa người khác sao?
Rolls-Royce bản limited, giá hơn trăm triệu, đương nhiên tốt hơn so với BMW X6 chỉ có 93 vạn rồi!
Bây giờ cuối cùng Tôn Tuấn Phong cũng hiểu tại sao vừa rồi Giang Sách nói mấy lời đó, buồn cười là chính anh ta còn không tin, thậm chí cười nhạo người ta muốn đi tàu điện ngầm.
Ha ha, lúc đó ác độc trào phúng bao nhiêu thì hiện tại mặt Tôn Tuấn Phong đau bấy nhiêu.
Giang Sách quơ quơ danh thiếp: "Cái này tôi nhận, sau này có gì cần sẽ gọi điện thoại, bye bye."
Nói xong, Giang Sách lái xe rời đi.
Để lại Tôn Tuấn Phong đứng một mình trong gió lạnh.
"Giang Sách, con mẹ mày!" Tôn Tuấn Phong nhỏ giọng mắng một câu.
Thở hổn hển mấy hơi, anh ta đi về phía công ty mẹ của nhà họ Đinh, lẩm bẩm: "Không được, cơn tức này mình nuốt không trôi, Giang Sách mày dám làm tao mất hết mặt mũi, tao liền bắt vợ mày phải trả lại."
"Mày cứ đợi đấy!"
Trên đường đi, xe phóng nhanh như gió.
Đinh Mộng Nhiên ghé mặt vào cửa sổ, cảm nhận làn gió mát mẻ thổi qua mặt, vô cùng thư thái.
Quan trọng nhất là, trong lòng thoải mái.
Cô cười híp mắt: "Đúng là hả giận, Giang Sách, anh có thấy gương mặt lúc nãy của Tôn Tuấn Phong không, mặt mũi sắp vặn vẹo thành một cục rồi, hai ha."
Giang Sách mỉm cười lắc đầu, tiện tay ném tấm danh thiếp ra ngoài cửa sổ.
Đinh Mộng Nhiên tiếp tục nói: "Có điều nói đi cũng phải nói lại, Giang Sách, chiếc xe này anh lấy ở đâu? Không rẻ nhỉ."
"Đương nhiên là không rẻ rồi, hơn trăm triệu đấy!".
"Hả? Đắt như vậy?"
"Đúng thế, xe này là của công ty bọn anh, vì đón em nên anh cố ý mượn ông chủ đấy."
Đinh Mộng Nhiên gật đầu: "Hóa ra là như vậy, anh dùng xong thì mau trả lại đi, đúng là đáng sợ, nhỡ đâu va quẹt vào đâu đó, không biết sẽ phải bồi thường bao nhiêu tiền."
Giang Sách bình tĩnh nói: "Không cần căng thẳng, ông chủ của anh sẽ không để ý."
"Nghe anh nói kìa, ông chủ anh không để ý, vậy anh có thể tùy ý làm bậy sao? Nghe em, trả lại."
Giang Sách bất đắc dĩ lắc lắc đầu.