Đinh Mộng Nhiên sợ hãi hét lên: "Chậm thôi, chậm thôi, Giang Sách anh lái chậm một chút!"
Về đến nhà, Đinh Mộng Nghiên như muốn rớt tim ra ngoài, xe vừa dừng lại liền đẩy cửa chạy ra.
Giang Sách cười xấu xa đi theo sau cô.
Hai người một người đi trước một người đi sau bước vào nhà.
Tô Cầm nhìn thấy dáng vẻ cuống cuồng của Đinh Mộng Nghiên, hỏi: “Mộng Nghiên, con sao thế?”
Đinh Mộng Nghiên bĩu môi: “Giang Sách bắt nạt con!”
“Hả? Sao lại bắt nạt con?”
“Chính anh bắt nạt con, lái xe nhanh như vậy , dọa con sợ chết khiếp.”
Tô Cầm liếc Giang Sách một cái: “Con cũng thật là, lái nhanh thể làm gì? Ngộ nhỡ xảy ra tai nạn giao thông thì sao?”
Đinh Khải Sơn từ trong phòng bước ra: “Tôi nói bà đúng là đàn bà, sao lại ăn nói khó nghe thế? Đang yên lành thì xảy ra tai nạn giao thông cái gì hả? Con cái đùa giỡn một tí, thúc đẩy tình cảm, bà hiểu cái gì chứ?”
Đinh Mộng Nghiên liếc nhìn Đinh Khải Sơn cũng cạn lời.
Dạo này Đinh Khải Sơn quả thực đứng về phe Giang Sách, cái gì cũng nói theo Giang Sách, cũng quen luôn rồi.
Cả nhà đang định chuẩn bị ăn bữa tối, thì nghe thấy một tràng chuông điện thoại reo lên, điện thoại bàn trong nhà vang lên.
Đinh Khải Sơn đi tới nghe điện thoại.
“Alo, a... Ba, ba tìm Mộng Nghiên hả?” Đinh Khải Sơn đưa điện thoại cho Đinh Mộng Nghiên.
“Ông nội, có chuyện gì vậy ạ?”
Ban đầu vẻ mặt Đinh Mộng Nghiên vẫn tươi cười, nhưng sau khi nghe xong chuyện Đinh Trọng nói ở đầu dây bên kia, liền thay đổi, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Cả cuộc điện thoại nói chưa đến ba phút đã tắt rồi.
Đinh Mộng Nghiên tức đến mức dậm chân mạnh xuống đất, ngồi trên ghế số pha bĩu môi.
Tô Cầm và Định Khải Sơn nhìn nhau, cũng cảm thấy nghi hoặc.
Tô Cầm bước đến hỏi han: “Mộng Nghiên, lại sao thế? Ông bảo con tối nay tăng ca phải không?”
“Nếu như chỉ là tăng ca, con đã chẳng tức giận rồi.”
“Vậy là?”
“Cũng muốn con đi công tác ở khu vực Nham Thái một chuyến, ngày mai đã lên đường rồi, nói cái gì mà phải sang bên đấy thu thập tài liệu, bàn bạc với công ty đối phương.”
Tô Cầm mỉm cười: “Việc này thì có gì đâu, cũng chỉ là chuyện một hai ngày.”
Đinh Mộng Nghiên thở dài: “Nếu như thật sự chỉ là chuyện đi bàn bạc các tài liệu liên quan, con cũng không oán thán gì, vấn đề là, ông nội lại bảo con đi cùng Tôn Tuấn Phong! Lại còn chỉ có hai người. Cũng chính là nói, hai ngày tới con phải đi công tác riêng với anh ta đến khu vực Nham Thái.”
Lúc này sắc mặt của cả nhà đều thay đổi.
Một nam một nữ, đi công tác hai ngày ở nơi khác, chuyện này chỉ nghe thôi đã không đáng tin rồi.
Trước giờ cũng chỉ có hai người đàn ông đi với nhau, nếu như có con gái, thì cũng là bốn đến năm thậm chí là bảy đến tám người cùng đi, dứt khoát không thể chỉ có mỗi một nam một nữ đi được.
Như vậy quá nguy hiểm.
Cả quá trình giống như đang cố tình tạo cơ hội cho hai người ở gần nhau.
Định Khải Sơn không vui vẻ: “Đầu ông cụ có vấn đề à? Bảo Mộng Nghiên đi công tác riêng với một người đàn ông? Ngộ nhỡ anh ta nghĩ bậy bạ gì đó! Không được, tuyệt đối không được.”
Đinh Mộng Nghiên nói: “Đúng vậy, con khó chịu vì chuyện ấy. Nhưng ông nội tỏ thái độ kiên quyết, chuyện này con không đi cũng phải đi.”
Thực ra, nếu như là mấy cậu con trai thật thà kia trong công ty thì cũng được thôi.
Quan trọng là, mấy ngày gần đây Tôn Tuấn Phong liên tục quấy rầy cô, dứt kiểu gì cũng không được, lúc quay về chẳng phải mới bị Giang Sách dạy dỗ rồi sao?