“Đừng”
“Tao không cần.”
“Mày tránh xa tạo ra!”
Giang Sách cũng không có nóng lòng đi ngay, mà đi thang máy xuống tầng bốn.
Phòng điều khiển của khách sạn ở tầng bốn.
Anh đi tới cửa, dùng một chân đá văng cánh cửa, nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở trước máy theo dõi, đang tiến hành điều chỉnh máy ghi hình.
Trong đó có một cái màn hình là màu đen, nhưng phía dưới đánh dấu lại là: Sáu trăm linh tám.
Giang Sách cười khẽ, quả nhiên giống như đã đoán trước.
Người đàn ông nhìn thấy Giang Sách đi vào, lo lắng hỏi: “Anh là ai? Nơi này không phải nơi người ngoài như anh đi vào, cút ra ngoài ngay cho tôi!”
Giang Sách một bước đi đến trước mặt người đàn ông, dùng tay bóp cổ anh ta, hung ác ấn lên tường.
Cái ót vừa đập vào vách tường.
Người đàn ông lập tức ngất đi.
Giang Sách cởi quần áo người đàn ông ra xé thành mảnh nhỏ, rồi cột chặt anh ta lên ghế.
Ngay sau đó, Giang Sách mân mê một lúc trên bảng điều khiển, mở màn hình của gian phòng sáu trăm linh tám ra, mở camera nằm trong lỗ cắm ra, một cái camera ló ra, phương hướng đúng là đối diện giường.
Cái màn hình tối sáng lên, hình ảnh đúng là của phòng sáu trăm linh tám.
Trong video, Tôn Tuấn Phong cả người đầy mồ hôi ngồi dưới đất, trên mặt ngập tràn vẻ đau khổ, hoảng sợ nhìn con heo mẹ trước mặt.
Giang Sách cười lạnh một tiếng: “Nếu chơi, dứt khoát cử chơi lớn một trận”
Anh kết nối màn hình sáu trăm linh tảm với màn hình chính ở sảnh khách sạn, phát sóng trực tiếp tình trạng trong phòng ra ngoài.
Rồi anh vỗ tay, ra khỏi phòng điều khiển, cũng khóa chặt cửa lại.
Đi thang máy lên đại sảnh lầu một, Giang Sách cứ như thể không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt bình tĩnh như nước.
Vừa đi được vài bước, đã nghe được Đinh Mộng Nghiên gọi anh: “Giang Sách!”
Giang Sách sửng sốt một chút, thấy Đinh Mộng Nghiên xách theo túi lớn túi nhỏ đi đến.
“Anh đi vệ sinh tận bốn mươi phút? Anh rơi vào trong bồn cầu à?”
Giang Sách gãi gãi đầu: “Thì... có hơi tiêu chảy, không thoải mái lắm”
Đinh Mộng Nghiên hừ một tiếng, giơ một cái túi trong tay lên: “Em mang cho anh rất nhiều thức ăn ngon, đi thôi, chúng ta về phòng từ từ ăn.”
Vừa dứt lời đã nghe được tiếng một phụ nữ kêu gào vọng ra từ đại sảnh, sắc bén chói tai.
“Lưu manhxxll!”
“Biến thái
!!”
Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm sang.
Màn hình lớn ở đại sảnh vốn đang chiếu video ngắn tuyên truyền khách sạn, không biết tại sao lại chuyển thành một video thời gian thực.
Nhìn góc độ, nhìn độ phân giản, hình như là đang quay lén.
Quay lén không đáng sợ, đáng sợ là nội dung đang phát ra.
Chỉ thấy trong căn phòng kia có một người đàn ông, và - một con heo cái.
Người đàn ông kia đã cởi hết quần áo, toàn thân đang chảy mồ hôi, đỏ ửng, đang ôm con heo cái làm những chuyện kiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Mọi người bên dưới nghị luận ầm ĩ.
“Người này ham muốn quá rồi? Đã phải nhịn bao lâu cơ chứ, ngay cả heo mà cũng ra tay được.”
“Chậc chậc, thật sự đã làm thay đổi tam quan của tôi”
Có một vài người không nhịn được, đã nôn ra ngay thùng rác bên cạnh.
Đinh Mộng Nghiên vừa nhìn lướt qua đã bị dọa bay cả hồn phách, cô thân là xử nữ, căn bản chưa từng tiếp xúc thân thể với đàn ông quá nhiều, huống chi là loại chuyện mất nhân tính này?
Cô quay mặt sang chỗ khác: “Giang Sách, đây là chuyện gì thế?”
Giang Sách cười lên: “Tôn Tuấn Phong có lẽ là đã nhịn gần chết, cho nên mới.”
“Tôn Tuấn Phong?”