“Mặc dù anh ta có chút biến thái, nhưng cũng không biến thái đến mức này chứ?”
“Ngay cả heo mà cũng..”
Giang Sách nắm tay Đinh Mộng Nghiên, nói: “Haiz, mỗi người đều có nỗi khổ tâm riêng, sở thích của người ta, chúng ta không có quyền can thiệp. Chỉ có điều, phát sóng trực tiếp giữa đại đình quảng chúng như thế, khó tránh khỏi có hơi không phù hợp.”
Chuyện là do anh làm.
Bây giờ còn ngồi châm chọc được.
Có đôi khi, Giang Sách thật sự rất xấu tính.
Anh vỗ mu bàn tay Đinh Mộng Nghiên: “Khách sạn này thật sự khiến người ta không thoải mái, đi thôi, chúng ta đi nơi khác, đừng ở đây nữa”
“Vâng, mau đi thôi.”
Gạt những người vây xem ra, hai người rời khỏi khách sạn, tìm một khách sạn bốn sao ở gần đó ở tạm.
Đêm nay, Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên ngủ cũng coi như an tâm.
Đêm nay, màn biểu diễn của Tôn Tuấn Phong đã làm kinh ngạc toàn bộ khu Nham Thái.
Đêm nay, trên giang hồ lưu truyền ra một thần thoại truyền thuyết về "người đàn ông kia”, truyền thuyết, người đàn ông kia dám mổ heo.
Ngày tiếp theo.
Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên đặt trước vé xe, sau khi ăn điểm tâm xong thì đến nhà ga.
Tôn Tuấn Phong cũng không đến đưa tiễn.
Đinh Mộng Nghiên đã gọi cho Tôn Tuấn Phong rất nhiều lần, kết quả đều là: “Số máy quý khách vừa gọi đang bận.”
Cô vừa cười vừa nói: “Haiz, từ tối qua đến giờ, điện thoại của Tôn Tuấn Phong vẫn luôn khóa máy, xem ra chuyện lần này đã khiến anh ta tổn thương vô cùng lớn, dù là tâm lí hay là sức khỏe.”
Nhưng không biết tại sao, Đinh Mộng Nghiên lại thấy đắc ý trong lòng.
Dù cô không muốn thừa nhận, nhưng cô cảm thấy mừng thầm vì chuyện của Tôn Tuấn Phong lần này.
Giang Sách nói: “Hình như em đang rất vui?”
Đinh Mộng Nghiên bĩu môi: “Không có đầu, em không có xây dựng niềm vui của mình trên nỗi đau của người khác như thế”
Nói thì nói thế, nhưng vừa quay đầu, Đinh Mộng Nghiên lại cười trộm.
Bản thân chuyện này đã buồn cười rồi.
Huống chi người bị thương tổn là Tôn Tuấn Phong, lại càng đáng cười hơn!
Hai người nắm tay nhau, đứng vào trong tàu cao tốc.
Đi thẳng một đường.
Sau khi về đến nhà, còn chưa đợi Đinh Mộng Nghiên ngồi xuống, đã nhận được điện thoại của ông cụ Đinh Trọng gọi đến.
“Alo, ông nội, có chuyện gì thế?”
“Mộng Nghiên, chuyện giao cho con đi làm ở khu Nham Thái thế nào rồi?”
“Đều đã xong cả rồi. Công ty đối phương đồng ý bán vật liệu cho chúng ta với giá bảy mươi phần trăm, hợp đồng đều đã kí xong đem về rồi.”
“À, thế thì tốt” chần chừ vài giây, Đinh Trọng hỏi tiếp: “Vậy cháu có biết chuyện gì đã xảy ra với Tổng giám đốc Tôn không? Từ hôm qua đến giờ không gọi được cho anh ta, cũng không biết thế nào. Mà có tin đồn là bên phía anh ta đã xảy ra chuyện gì đó.”
Đinh Mộng Nghiên suýt chút cười phun ra ngoài.
Cô tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc Tôn? Cháu cũng không biết. Hôm qua sau khi tạm biệt nhau ở khách sạn, bọn cháu cũng không gặp lại nhau, hôm nay cũng không đến tiền. Cháu còn cảm thấy kì lại, tại sao không gọi điện thoại được đây?”
“Có phải thế không? Thôi được rồi, lát nữa ông lại tìm người khác hỏi một chút, cứ thế đi, cúp đây.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Đinh Mộng Nghiên cười không ngừng, chưa bao giờ có lúc nào vui vẻ
như thế.
Tuy nói xây dựng niềm vui trên nỗi đau của người khác thì không đúng lắm, có hơi thiếu đạo đức một chút, nhưng chuyện này thật sự khiến Đinh Mộng Nghiên dễ chịu.
Phải biết, khoảng thời gian trước cô bị Tôn Tuấn Phong làm phiền muốn chết.
Bây giờ thì tốt rồi, chủ động gọi điện cũng không tìm được người.
Sau này đoán chừng sẽ không gặp lại Tôn Tuấn Phong nữa, người đàn ông này, chỉ sợ là không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt người khác nữa.
Giang Sách cười xấu xa đi đến, nói bên tai Đinh Mộng Nghiên: “Nhìn màn biểu diễn phấn khích của Tôn Tuấn Phong tối qua xong, anh cũng muốn cùng em.”
Đinh Mộng Nghiên chống nạnh trừng mắt nhìn Giang Sách: “Anh muốn... thì có thể đi học Tôn Tuấn Phong.”
“Hay lắm, em dám nguyền rủa anh.”
Giang Sách ôm lấy Đinh Mộng Nghiên, gãi chỗ nhột dưới nách cô, khiến Đinh Mộng Nghiên cười đến chảy nước mắt.
“Đừng đùa nữa, nhột quá, Giang Sách, anh dừng tay lại!”
Lúc này, hai ông bà Đinh Khải Sơn và Tô Đàn vừa đúng lúc đi mua thức ăn về, vừa về đến cửa nhà.
Nghe được vài tiếng kêu to tương đổi trực tiếp” kia của Đinh Mộng Nghiên, hai ông bà cùng lúc đỏ mặt.
Tô Đàn nói: “Hai đứa nhỏ này, càng lúc càng không có quy tắc, không biết xấu hổ, thấy hai người già chúng ta không ở nhà, thế mà đã ở phòng khách..”
Đinh Khải Sơn hằng giọng một chút: “Người trẻ tuổi mà, có đôi khi thích tìm kiếm sự kích thích. Như thế này cũng tốt, nhiều thêm vài lần nữa, nói không chừng tôi có thể nhanh chóng ẵm cháu trai.”
Tô Đàn hỏi: “Vậy bây giờ?”