Từ Thông nghe xong mặt mũi liền tái xanh tái mét, ngũ quan gần như co rúm lại thành một đống.
Nếu những lời này không phải được thốt ra từ miệng Diệp Tân Công mà là người khác, có lẽ anh ta đã vung tay đấm người đó một cú.
Anh ta dằn lại lửa giận trong lòng, thấp giọng nói: “Ông Diệp, ông xem lại cho kỹ càng đi, bức thư pháp này của tôi thật sự là hàng nhái ư?”
Diệp Tân Công bật cười, đáp: “Đồ thật không thể biến thành đồ giả, mà đồ giả cũng không thể biến thành đồ thật được, tôi có xem thêm mấy lần nữa thì nó vẫn là hàng nhái thôi.”
Lần này Từ Thông đã hoàn toàn xụi lơ.
Lời Thánh Thư nói, anh ta nào dám phản bác? Người ta ăn muối còn nhiều hơn anh ta ăn cơm, ở phương diện kiểm nghiệm thật giả, làm sao anh ta có quyền lên tiếng cao bằng người ta.
Hàng giả!
Hai chữ này như một con dao đâm thẳng vào trái tim Từ Thông khiến anh ta đau đớn đến nỗi chỉ muốn chết quách đi cho xong!
Để mua được bức thư pháp này, anh ta đã bỏ ra cả chục triệu tệ.
Mười triệu tệ lận đó!
Diệp Tân Công nói: “Mặc dù là hàng nhái, nhưng tay nghề làm ra bức thư pháp này cũng cực kỳ tinh xảo, mặc dù không phải vật vô giá, nhưng cũng đáng giá ba bốn trăm nghìn tệ.”
Từ mười triệu tệ biến thành ba bốn trăm nghìn tệ.
Haha!
Lúc này, Đinh Khải Sơn lại đưa bức thư pháp mà Giang Sách mua cho Diệp Tân Công xem, nói: “Ông Diệp, ông xem xem bức này thế nào?”
Bởi vì khi nãy nhìn thấy bức thư pháp nhái lại kia nên Diệp Tân Công cũng không còn phấn khích nữa, theo ông ta thấy, bút tích thực của Đường Bá Hổ vô cùng hiếm có, đám người trần tục bình thường này làm sao có thể có được?
Vì thế, ông ta khá chắc bức thứ hai này cũng là đồ giả.
Diệp Tân Công cũng không để tâm, tiện tay nhận lấy liếc nhìn hai cái, nhưng càng nhìn ông ta càng thấy có gì đó không đúng.
“Hả?”
Ánh mắt tùy hứng kia đã biến mất, thay vào đó là sự căng thẳng và kích động.
Diệp Tân Công ghé mắt lại nhìn, nhìn từng chút một từ trên xuống dưới, đầu tiên ông ta nhìn chữ, sau đó lại xem giấy, còn xem cả lớp kép, cuối cùng ông ta kiểm tra hết tất cả các khe hở ở viền bên cạnh một lượt.
Sau đó, hai tay ông ta trở nên run rẩy, tinh thần cũng trở nên vô cùng kích động.
Diệp Tân Công cầm bức thư pháp, phấn khích nói: “Đây... đây... đây đúng là bút tích thực của Đường Bá Hổ!”
Bút tích thực!
Đinh Khải Sơn - người đã bị chèn ép cả một buổi tối lập tức vui vẻ hớn hở, mặt mũi tươi roi rói.
Còn ba người nhà họ Vương ở phía đối diện lại sầm mặt xuống, cau chặt mày lại, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng. Bọn họ khoe khoang khoác lác cả một buổi tối, cuối cùng lại lấy ra một bức thư pháp là hàng nhái, chẳng có bao nhiêu giá trị.
Còn người ta chỉ tiện tay rút ra một cái đã lấy ra được bút tích thực đáng giá hơn hai mươi triệu tệ của Đường Bá Hổ.
Dù có nói năng khéo léo lợi hại đến đâu cũng vô tác dụng, chỉ khi lấy ra được đồ thật chứng minh thực lực mới có thể khiến người ta tin tưởng bái phục.
Diệp Tân Công kích động nói: “Các vị, các vị có thể đồng ý một yêu cầu hơi quá đáng của tôi không?”
Định Khải Sơn nói: “Xin ông Diệp đừng khách sáo, có chuyện gì ông cứ nói đi
“Bút tích thực này của Đường Bá Hổ là bảo vật quốc gia, bị lưu lạc ở bên ngoài thì thật sự là rất đáng tiếc, nên các vị có thể bán lại cho tôi không? Các vị yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ mua lại với giá cao, sẽ không để các vị phải chịu thiệt đâu.”
Đinh Khải Sơn nhìn Giang Sách, hỏi: “Con có đồng ý không?”
Giang Sách bật cười, đáp: “Ba, ba hồ đồ mất rồi, bức thư pháp này là quà con tặng ba mà. Bây giờ nó đã thuộc về ba, ba gật đầu một cái là được, đâu cần phải hỏi ý kiến của con.”
Diệp Tân Công chớp mắt nhìn Đinh Khải Sơn, hỏi: “Được... được không?”