TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 240 “Cảm ơn, cảm ơn ông Diệp rất nhiều!” 

 

Vương Chí Vinh thấy có cơ hội phản công đã đến, vội vàng lớn giọng chỉ trích: “Đinh Khải Sơn, ông đừng có mà quá đáng quá. Bức thư pháp này để ở chỗ ông thì có tác dụng gì chứ? Trình độ của ông kém đã đành, ngoài ra có khi ông còn làm hỏng nó ấy chứ, ông biết bảo quản nó thế nào không? Mà ông có tư cách gì để từ chối ông Diệp đây?”. 

Đinh Khải Sơn mỉm cười, nói với Diệp Tân Công: “Ông Diệp, ông đừng hiểu nhầm, tôi nói không được tức ý của tôi là tôi sẽ không bán nó cho ông, mà... tôi sẽ tặng ông luôn!” 

Chuyện này... 

Vương Chí Vinh đứng ở bên cạnh như nuốt phải thứ gì đó khó ăn, những gì ông ta vừa nói chính là điển hình của “lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử”! 

Ông ta thầm mắng chửi trong lòng: Đinh Khải Sơn, con mẹ nó, ông còn giả bộ cái đếch gì! 

Hai tay Diệp Tân Công run lên, mặc dù đối với ông ta hai mươi triệu tệ không phải là một số tiền quá lớn, nhưng nếu phải bỏ ra thì thật sự cũng thấy hơi đau ví. 

Bây giờ thế mà đối phương lại nói sẽ tặng miễn phí cho ông ta, ông ta thật sự mừng đến điên lên. 

Diệp Tân Công nói: “Lão già này tự cảm thấy rất hổ thẹn và áy náy!” 

“Ôi, ông Diệp thật khéo đùa. Ông là Thánh Thư, là hình mẫu, là tấm gương mà thế hệ chúng tôi luôn tôn kính và sùng bái. Có thể tặng món quà này cho ông là niềm vinh hạnh của vãn bối! Xin ông Diệp đừng ghét bỏ mà hãy nhận 

lấy.” 

Diệp Tận Công cất bức thư pháp đi, lại hỏi: “Không biết nên xưng hô với ông thế nào?” 

Định Khải Sơn rút một tấm danh thiếp ra, đưa cho đối phương: “Đây là danh thiếp của vãn bối, mong ông Diệp nhận lấy.” 

Diệp Tân Công cầm tấm danh thiếp, sau đó ông ta lại lấy trong túi ra một tấm thẻ đưa cho Đinh Khải Sơn: “Đây là thẻ hội viên của công hội thư pháp Diệp thị chúng tôi. Có nó, sau này ông có thể ra vào bất cứ công hội nào của Diệp thị trên toàn quốc.” 

Đinh Khải Sơn vui sướng đến nỗi suýt nhảy cẫng lên. 

Tấm thẻ này là niềm mơ ước của những ai nghiên cứu về thư pháp, không biết Đinh Khải Sơn đã phải nhờ vả bao nhiêu mối quan hệ mà vẫn không có được nó. 

Nay mơ ước đã thành hiện thực, trong lòng ông ta rất vui sướng. 

“Cảm ơn, cảm ơn ông Diệp rất nhiều!” 

Diệp Tân Công cười nói: “Đừng khách sáo, ông có thể từ bỏ yêu thích mà tặng kiệt tác đó cho lão già này, chứng tỏ rằng ông là một con người có nhân phẩm cao quý, một tài năng có thể bồi dưỡng. Sau này, chúng ta có thể trao đổi qua lại với nhau nhiều hơn.” 

“Nào dám nào dám, vãn bối còn phải học hỏi ở ông Diệp nhiều.” 

Hai người họ khách sáo với nhau mấy câu, sau đó cùng nâng ly rượu lên chúc tụng, sau cùng ông Diệp mới cầm bức thư pháp rời khỏi phòng riêng. 

Diệp Tân Công có được bút tích thực của Đường Bá Hổ, còn Đinh Khải Sơn có được thẻ hội viên của công hội Diệp thị. Hai người họ đều rất vui sướng, chỉ có Vương Chí Vinh là mặt mày đen thui như đáy nồi, bực tức đến nghiến răng nghiến lợi. 

Từ Thông thì khỏi phải nói, bỏ ra mười triệu tệ mua phải hàng nhái, anh ta chỉ muốn chết quách đi cho xong. 

Đinh Mộng Nghiên - người từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng cũng không quên cứa thêm một dao: “Phượng Nhã à, cô đúng là gả cho một người chồng tốt, đồ giả mười triệu tệ nói mua là mua liền. Ôi chao, cũng đúng thôi, ai bảo Từ Thông nhà cô lắm tiền cơ? Không như người chồng không ra gì của tôi, mỗi tháng chỉ kiếm được tám nghìn tệ, mua gì cũng phải cân nhắc đắn đo xem có thật sự cần không mới dám mua, chẳng quyết đoán chút nào hết.” 

Sau đó, cô còn cố tình nói với Giang Sách: “Ông xã à, khi nào thì anh mới có thể giống như người ta, có thể như một con lừa ngu ngốc bị người ta dắt mũi, nói mua gì thì mua cái đó đây?”. 

Giang Sách bất lực lắc đầu. 

Đọc truyện chữ Full