TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 299 Cô ấy không khỏi nuốt nước bọt. 

 

Thực ra bản thân Giang Sách cũng không có quá nhiều hứng thú với nơi này. 

Dù sao một người đàn ông khiêm tốn ẩn mình đến đáng sợ như anh, dù trong tài khoản có hàng chục tỷ nhân dân tệ có thể tùy ý xài nhưng anh vẫn thích mặc những bộ quần áo “bình dân” bán bên lề đường. 

Điều này cũng khiến rất nhiều người tưởng anh là một tên nghèo kiết xác. 

Tô Nhàn đã chơi đến rã rời, lúc ngồi xuống nghỉ ngơi, cô ấy vô tình hay cố ý mà nhìn Giang Sách, không khỏi bĩu môi. 

“Anh rể, sao anh có thể như vậy được nhỉ?” 

“Hả? Anh làm sao cơ?” 

“Làm sao là làm sao? Anh nhìn quần áo anh đang mặc đi, thật sự là một sự sỉ nhục đối với kinh đô thời trang đấy.” 

Thế là, Tô Nhàn liền rút hầu bao, kéo Giang Sách đến các trung tâm thương mại, giúp anh mua những bộ đồ mà những người đàn ông nổi tiếng trên thế giới hay mặc, chỉnh trang lại cho anh từ đầu đến chân. 

Một bộ quần áo có giá hàng chục nghìn nhân dân tệ. 

Thành thực mà nói, mặc những bộ đồ đó Giang Sách thấy không quen, cảm giác chỉ thở thôi cũng thấy khó khăn, kém thoải mái hơn nhiều so với những bộ quần áo bình dân chỉ có mấy chục tệ kia. 

Nhưng nhập gia thì phải tùy tục. 

Nếu đã đến một thành phố mang tầm quốc tế thì việc phải ăn mặc sao cho phù hợp cũng không phải vấn đề gì lớn. 

Hai người vừa đi vừa chơi vừa mua sắm. 

Giang Sách phát hiện ra Tô Nhàn là một cô gái tiêu tiền không tiếc. Tiền cô ấy mang theo chưa đến nửa ngày đã bị cô ấy tiêu hết sạch sành sanh rồi, nhưng Tô Nhàn lại chẳng lo lắng chút nào, vì cô ấy biết Giang Sách rất lắm tiền. 

Đưa Giang Sách đi cùng tương đương với việc “mang” theo một chiếc ví tiền lớn. 

Điều này cũng khiến Giang Sách khá bất lực. 

Sau khi vui chơi nửa ngày trời, hai người họ xách túi lớn túi nhỏ đi về khách sạn. 

Đi được nửa đường, Tô Nhàn đột nhiên chỉ vào cửa hàng đã quy cách đó không xa, nói: “Anh rể, anh nhìn kia là gì?” 

Giang Sách nhìn theo hướng chỉ của Tô Nhàn liền nhìn thấy tên của cửa hàng đó: Trang sức Đá Quý Hằng Tinh. 

Hằng Tinh? 

Giang Sách nhớ đến bà cụ anh gặp trên máy bay, lúc đó bà đã đưa cho anh một tấm thẻ VIP, nói nhà bọn họ kinh doanh đá quý. 

Vậy cửa hàng đá quý trước mặt anh ắt hẳn là của nhà bọn họ rồi. 

Tô Nhàn nói: “Anh rể, nếu những lời bà cụ kia nói là thật, thẻ VIP của anh mỗi ngày đều có thể lấy một món trang sức đá quý mà không phải trả tiền, cũng không biết là thật hay giả. Đi nào, chúng ta đến đó thử xem.” 

“Hả? Không về khách sạn nữa ư?” 

“Aida, sao anh lại rề rà như phụ nữ vậy. Mau lên!” 

Không còn cách nào khác, Giang Sách đành phải đi theo Tô Nhàn vào cửa hàng đá quý Hằng Tinh đó. 

Họ vừa bước vào đã có nhân viên phục vụ đứng ở cửa tiếp đón: “Hoan nghênh quý khách”. 

Nhân viên phục vụ ở đây đều thành thạo từ ba đến sáu ngoại ngữ, trong đó bắt buộc phải có tiếng Anh và tiếng Trung, thấy Giang Sách và Tô Nhàn đến, bọn họ sẽ dùng tiếng Trung để 

chào. 

Làm vậy sẽ khiến khách hàng đến mua sắm sẽ có cảm giác như đang ở nhà. 

Tô Nhàn bước vào cửa hàng đá quý, từ từ tìm hiểu về đá quý của Hằng Tinh dưới sự giới thiệu của nhân viên phục vụ. Quả không khoa trương khi nói đây là cửa hàng đá quý quốc tế lớn đã lâu đời ở Milan. 

Hơn nữa, ngoài việc bọn họ không làm những sản phẩm có đẳng cấp thấp, tất cả đá quý ở đây đều rất đắt tiền. 

Tô Nhàn tùy ý liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, món trang sức đá quý rẻ tiền nhất cũng có giá hai mươi nghìn nhân dân tệ, còn những món đắt tiền khác có giá trị lên đến sáu bảy số, quả thực là rất dọa người. 

Cô ấy không khỏi nuốt nước bọt. 

Đắt quá đi mất! 

Tô Nhàn ngắm nghía trong cửa hàng đá quý, dây chuyền ngọc trai, mặt dây chuyền pha lê, vòng tay mã não, hoa tai ngọc bích, nhẫn kim cương, tất cả mọi thứ đều có giá trên trời. 

Mỗi một món cô ấy đều muốn mua về. 

Nhưng Tô Nhàn không dám mở miệng đòi, vì cô ấy không có tiền, cũng ngại lên tiếng bảo Giang Sách bỏ ra hàng trăm nghìn thậm chí hàng triệu tệ để mua trang sức đá quý cho mình. 

Đọc truyện chữ Full