Kỳ Dương cuối cùng bị cảnh sát bắt đi, bà cụ và thuộc hạ sau khi phối hợp điều tra cũng về đến Châu báu Hằng Tinh.
Vừa về đến nhà, bà đã cho gọi mọi người tập trung lại, công bố cho mọi người âm mưu bí mật tạo phản của Kỳ Dương. Sau khi phía quản lý cấp cao của công ty nghe xong, không ai là không kinh ngạc.
Từ xưa đến nay, chuyện đấu đả trong gia đình luôn cực kỳ kinh khủng.
Chỉ là mọi người không thể tưởng tượng được đấu đá trong nhà họ Kỳ lại dữ dội đến mức
này.
Cụ bà hạ tay xuống, ra hiệu mọi người im lặng.
Bà hắng giọng một cái, nói: “Ngoài chuyện trên, vẫn còn một chuyện nữa tôi phải tuyên bố với mọi người.”
Bà cũng không vội nói chuyện mà liếc nhìn từ phải sang trái toàn bộ những người có mặt
đây một lượt, sau đó mới nói chậm rãi: “Tôi đã có tuổi rồi, không làm được nữa, không chừng một ngày chân cũng không đi được nữa. Để tránh cho sau này như rắn mất đầu, tôi quyết định sẽ nghỉ hưu từ bây giờ, vị trí chủ nhà họ Kỳ sẽ chính thức giao cho con trai tôi - Kỳ Chấn quản lý.”
Sắc mặt Kỳ Chấn khẽ đổi.
“Mẹ, chuyện này.”
Bà nhìn ông ta một cái: “Lời mẹ đã nói ra sẽ không thay đổi, con đừng nói thêm gì nữa.”
Kỳ Chấn chỉ đành ngoan ngoãn im miệng.
Về quyết định này, mọi người đều không thấy quá bất ngờ. Bởi ai cũng biết sớm muộn gì cũng có một ngày Kỳ Chấn sẽ kế thừa vị trí gia chủ nhà họ Kỳ.
Chuyện thật sự kinh ngạc phải là quyết định ngay sau đó.
Cụ bà nói tiếp: “Ngoài ra, tôi còn phá lệ cho phép Giang Sách tham gia vào quản lý cấp cao của công ty và chuyển cho cậu ta ba mươi phần trăm cổ phần của gia tộc! Từ nay về sau, nhà họ Kỳ sẽ có một phần ba mang họ “Giang”!”
Mọi người đều kinh ngạc.
Thế này không phải là đùa à?
Trước giờ chưa từng nghe nói có chuyện công ty gia đình để người khác họ gia nhập vào liên minh.
Nếu như anh ta là con rể, cháu rể gì đó bên nhà ngoại thì cũng không nói, nhưng đằng này anh chẳng có quan hệ gì với nhà họ Kỳ cả, là một người ngoài thật trăm phần trăm!
Cụ bà làm như thế không khỏi có chút không coi nhà họ Kỳ là gì.
“Bà chủ, tuyệt đối không thể.”
“Đúng vậy, thần y Giang mặc dù có ơn đối với nhà họ Kỳ nhưng cũng không cần trả ơn đến
mức để anh ta vào quản lý cấp cao của gia tộc đầu. Chỉ cần gửi anh ta một khoản tiền lớn làm quà tạ lễ là được rồi!”
“Bà chủ, bà hãy suy nghĩ lại đi!”
Cụ bà tức giận: “Im miệng hết cho tôi! Nhà họ Kỳ do tôi quyết định hay do mấy người quyết định?”
Thấy bà cụ tức giận như thế, những người khác cũng ngậm miệng hết, không ai dám nói lại câu gì.
Cụ bà nói: “Không có thần y Giang, tôi và Chấn nhi đều chết lâu rồi, không có thần y Giang, thằng súc sinh Kỳ Dương đã chiếm được nhà họ Kỳ, lên làm chủ nhà họ Kỳ rồi!”
“Thần y Giang không chỉ là ân nhân của nhà họ Kỳ chúng ta.”
“Không có thần y Giang thì cũng không có nhà họ Kỳ ngày hôm nay!”
“Nếu không phải vì tôi còn có con trai thì tôi thậm chí còn muốn giao toàn bộ nhà họ Kỳ cho thần y Giang nắm giữ.”
“Đám người các người mà còn ở đây bô bô với tôi, tôi nói cho các người biết, ai còn phản đối một câu nữa thì cút ra khỏi nhà họ Kỳ luôn cho tôi! Bà già đây không nghe cũng không muốn nhìn thấy, có hiểu chưa?”
Mọi người lặng ngắt như tờ.
Ai nghĩ cụ bà lại yêu quý Giang Sách đến thế chứ?
Kỳ Chẩn gật đầu nói: “Tôi cũng đồng ý để thần y Giang tham gia vào quản lý cấp cao của công ty. Thần y Giang văn võ song toàn, ý chí to lớn, nhân phẩm cao đẹp, chúng ta có cầu còn không được, sao lại có thể từ chối chứ?”
Cụ bà cười nói: “Ông chủ nói câu này rất hợp lý ta. Nói hay lắm, nói hay lắm!”
Thấy cụ bà vui vẻ như thế, trong lòng mọi người cũng đã rõ ràng.