Cụ bà nhìn người cũng rất chuẩn. Vì vậy mới cố gắng lấy lòng Giang Sách, luôn luôn dùng thủ đoạn mềm dẻo, mà Giang Sách lại sợ nhất kiểu này.
Hơn nữa bọn họ cũng không có lòng muốn hại anh.
Vì vậy, Giang Sách không thể không đồng ý.
Anh gật đầu: “Được, tôi đồng ý gia nhập nhà họ Kỳ, vào cấp quản lý của nhà họ Kỳ.”
Cụ bà thấy thế mắt mũi ngập tràn ý cười.
“Tốt lắm!”
“Có thần y Giang gia nhập vào nhà họ Kỳ chúng ta, chúng ta sẽ ngày càng mạnh hơn”
Bà dùng giọng điệu như đùa nói: “Tiếc là tôi không có con gái, cháu gái gì đó, nếu không chắc chắn tôi sẽ gả chúng nó cho thần y Giang làm vợ nhỏ, vợ ba cho xem.”
Giang Sách suýt nữa thì phụt nước miếng.
Cái gì vậy trời?
Xã hội hiện đại rồi lấy đâu ra tam thê tứ thiếp nữa? Cái tật thích đùa này của bà cụ đến giờ vẫn còn chưa chịu sửa nữa.
Giao lại mọi chuyện đã xong, cụ bà đưa Giang Sách và Tô Nhàn đi ăn tối.
Trên bàn ăn.
Bà cụ đưa một chiếc thẻ vàng cho Giang Sách.
“Thần y Giang, đây là thẻ vàng đặc biệt của cấp quản lý nhà họ Kỳ chúng tôi, đại diện cho việc cậu đã trở thành một thành viên của nhà họ Kỳ.”
“Sau này tất cả các cửa hàng châu báu Hằng Tinh trên khắp thế giới, cậu muốn đến cứ đến, muốn lấy gì thì lấy, muốn đuổi việc ai cứ thẳng tay mà đuổi.”
“Trừ con trai tôi Kỳ Chấn thì địa vị của cậu cao nhất.”
Giang Sách nhận lấy.
Tấm thẻ vàng này thật sự quá quý giá, khiến anh có cảm giác nhận mà ngượng tay.
Cụ bà nói tiếp: “Thần y Giang, cậu cũng đừng thấy gánh nặng tâm lý gì đó nhé, thật ra bà già tôi kéo cậu vào cũng là vì có dụng ý khác nữa.”
“Hả?”
Cụ bà lại thở dài: “Sức khỏe con trai tôi vẫn luôn không tốt, không biết chừng ngày nào đó cũng xong đời. Đến lúc đó châu báu Hằng Tinh lớn như vậy biết trông cậy vào ai?”
“Kỳ Dương lại là thằng không đáng tin.”
“Mỗi lần nghĩ đến đây tôi đều đau lòng. Nhưng giờ thì tốt rồi, có thần y Giang tiếp tay, sau này kể cả tôi và con trai có đi rồi, châu báu Hằng Tinh cũng không sợ đi theo.”
Hóa ra cụ bà còn có ý coi Giang Sách là lốp dự phòng.
Cho Giang Sách ba mươi phần trăm cổ phần, lúc Kỳ Chấn vẫn còn thì Giang Sách là “ông lớn thứ hai”, còn một khi Kỳ Chấn mất, Giang Sách sẽ trở thành chủ nhà nhà họ Kỳ danh xứng Với thực.
Có Giang Sách làm chủ nhà còn đáng tin hơn tất cả những người khác.
Suy nghĩ này của cụ bà đến cả Giang Sách cũng không nghĩ tới.
Giang Sách cười khổ, tự chế nhạo mình mà nói: “Bà à, bà cũng không sợ tôi giống như Kỳ Dương, muốn cướp vị trí chủ nhà sao?”
Cụ bà lắc đầu.
“Tôi sống đến tuổi này đã gặp nhiều người rồi, thần y Giang chắc chắn không phải loại người này.”
“A? Vậy sao bà lại coi trọng tối đến vậy, có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?”
Cụ bà cười: “Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cậu xem thường”
“Xem thường?”
“Đúng vậy, tôi nhìn ra được thần y Giang có thân phận tôn quý, làm bác sĩ có thể chỉ là lớp ngụy trang để che giấu thân phận thực sự của cậu mà thôi. Người đứng trên cao như cậu tuyệt đối sẽ không cảm thấy hứng thú gì với việc làm chủ nhà họ Kỳ này”
Không thể không nói mắt nhìn người của bà cụ quá chuẩn.
Mặc dù Giang Sách không phải cố ý che giấu nhưng làm bác sĩ quả thật không phải là thân phận thực sự của Giang Sách.
Chiến thần Tu La cũng chắc chắn không cần nhòm ngó một cái chức chủ gia tộc.
Hai người nhìn nhau cười một cái rồi lại tiếp tục ăn cơm.
Trong ba ngày tiếp theo, Giang Sách đưa Tô Nhàn đi thăm thú hết các thắng cảnh ở Milan, cảm nhận vẻ đẹp của thành phố thời thượng này.
Thời gian vui vẻ thì vẫn luôn ngắn ngủi.
Rất nhanh đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.
Cụ bà dẫn theo tất cả quản lý cấp cao của nhà họ Kỳ đến sân bay tiễn Giang Sách và Tô Nhàn, khung cảnh rất hoành tráng.