Quỷ Nam, là người đàn ông đứng đầu bảng xếp hạng Hắc Quyền dưới lòng đất.
Đến nay chưa từng thất bại.
Là ác mộng trong lòng tất cả các quyền thủ, là một sự tồn tại giống như lệ quỷ, hung ác, đáng sợ.
Xi Hổ nuốt một ngụm nước bọt, “Đại ca, thật sự ổn chứ? Thả Quỷ Nam ra, chỉ sợ sẽ gây ra không ít mạng người.”
Thiêu Hồ Tử cười ha ha: “Sợ cái gì? Bảo mày làm, mày cứ làm tốt là được rồi.”
“Vâng.”
Xi Hổ không dám nói gì nữa, xoay người dựa theo lời Thiêu Hồ Tử dặn mà làm.
Thiêu Hồ Tử lẩm bẩm tự nói: “Giang Sách, ngày mai mày sẽ biết thế nào là người tài giỏi còn có người tài giỏi hơn! Đinh Mộng Nghiên, tạo nhất định phải đoạt về!”
Lúc rời khỏi nhà máy, lúc đám công nhân kia nhìn thấy Đinh Mộng Nghiên, tuy vẫn còn chút thèm khát, nhưng chỉ cần nhìn thấy Giang Sách là sẽ sợ tới mức lui ra phía sau, không có thêm một động tác dư thừa nào.
Chuyến đi này, Giang Sách khiến cho bọn họ khắc sâu cảm nhận cái gì gọi là khủng bố.
Hai người bọn họ cứ thế nghênh ngang đi ra ngoài, hiện tại, không còn có bất cứ kẻ nào dám đi lên muốn chết.
Ra khỏi nhà máy, hai người lên xe.
Giang Sách khởi động xe rời đi.
“Hiện tại chúng ta đi đâu?” Đinh Mộng Nghiên hỏi.
“Về khách sạn đi.”
Công viên Long Dương cũng không phải nơi tốt lành gì, mặc dù Giang Sách rất lợi hại, nhưng để an toàn, có thể không tùy tiện chạy loạn thì vẫn đừng nên chạy loạn.
Ở khách sạn bình thản yên tâm đợi đến giữa trưa ngày mai, đi lấy hàng, sau đó về nhà.
Tất cả thuận lợi thì sẽ là như vậy.
Đinh Mộng Nghiên hỏi: “Giang Sách, anh cảm thấy Thiêu Hồ Tử sẽ dựa theo ước định mà giao hàng cho chúng ta sao?”
Tuy đã ký hợp đồng, nhưng loại người như Thiêu Hồ Tử này, có quỷ mới biết anh ta có thể tuân thủ làm việc theo hợp đồng hay không.
Nếu anh ta không làm theo hợp đồng thì lại phải đi kiện anh ta, cả đống chuyện, nghĩ thôi đã thấy phiền.
Giang Sách cười nói: “Hiện tại nghĩ nhiều cũng vô dụng, tất cả cứ đợi đến giữa trưa ngày mai sẽ có đáp án. Nếu anh ta làm việc dựa theo hợp đồng, vậy thì đôi bên đều vui vẻ. Còn nếu anh ta không tuân thủ hợp đồng, anh hứa với em, nhất định sẽ khiến anh ta không gánh nổi.”
Lời anh nói không khỏi có chút khoa trương.
Có nói gì thì Thiệu Hồ Tử cũng sống ở công viên Long Dương đã vài thập niên, ở nơi này anh ta thuộc dạng Đại Đầu Xà.
Bạn chạy đến địa bàn của người ta, còn nói muốn xử lý người ta?
Không khỏi quá không coi trọng Thiệu Hồ Tử rồi.
Đinh Mộng Nghiên biết thủ đoạn của Giang Sách lợi hại, hôm nay cô quả thật đã chứng kiến được một mặt hung ác của Giang Sách, loại ‘Sát ý được hun đúc từ Tây Cảnh thật sự không phải người bình thường có thể chịu nổi.
Nhưng Giang Sách có lợi hại đến mấy cũng chỉ có một mình.
Phép vua thua lệ làng.
Lỡ Giang Sách lật thuyền trong mương thì phải làm sao đây?
Cho nên, trong lòng Đinh Mộng Nghiên yên lặng cầu nguyện, giữa trưa ngày mai nhất định đừng xảy ra bất cứ chuyện gì, nghiệm hàng xong, trực tiếp rời đi.
Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên Giang Sách đạp chân phanh lại, Đinh Mộng Nghiên chưa kịp phản ứng, thân thể lao về phía trước, thiếu chút nữa bị cụng đầu.
“Ai da, sao thế?” Đinh Mộng Nghiên hỏi.
Giang Sách không nói gì, chỉ chỉ phía trước.
Chỉ thấy đường cái thông đến khách sạn bị chặn kín, một đám người đang vây quanh, như tìm thấy vật thể mới lạ.
Giang Sách cầm điện thoại xem bản đồ hướng dẫn, muốn đến khách sạn chỉ có một con đường này.
Anh nhíu mày, nếu cứ bị chắn thế này thì đến khi nào thì mới có thể về khách sạn hả?
“Em ngồi trên xe đừng đi đâu, anh đi xuống xem thử chút xem đã xảy ra chuyện gì.”