TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 447

Cửa hàng này là chuyên môn bán thuốc, thứ người đàn ông bưng trong tay nhìn qua có vẻ như là một củ nhân sâm.

 

“Ông chủ, lòng dạ ông độc ác quá đi. Tôi bỏ ra 150 vạn, ông luôn mồm đồng ý với tôi, nói đây là một củ nhân sâm thiên nhiên khoảng ba trăm năm tuổi trở lên.”

 

AI

 

“Kết quả tôi đi tìm người kiểm tra, đừng nói là ba trăm năm, củ nhân sâm này đến ba mươi năm tuổi cũng không được!”

 

“Không đủ số tuổi cũng thôi đi, càng đáng giận hơn là, đây là nhân sâm do con người nuôi trồng, căn bản không phải nhân sâm thiên nhiên gì cả!”

 

“Bồi thường tiền đi!”

 

Ông chủ cửa hàng vuốt râu, cười khẩy nói: “Buôn bán chính là như vậy, chính cậu không có mắt chọn còn trách được ai? Hàng một khi đã rời cửa thì tôi không còn phải chịu trách nhiệm. Cậu nói đây không phải nhân sâm thiên nhiên, tôi đâu thể biết được trên đường cậu có đánh tráo, dùng nhân sâm bỏ đi để thay thế cho nhân sâm thiên nhiên vô giá của tôi hay không?”

 

“Tiền này, tôi không thể trả.”

 

Giang Sách gật đầu, thông qua mấy câu nói đơn giản anh đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

 

Người đàn ông trung niên tiêu chí một số tiền lớn để mua một củ nhân sâm giả, ông chủ lại không chịu cho trả hàng, chính là chút chuyện như vậy.

 

Người đàn ông trung niên kia gấp đến độ muốn khóc: “Ông chủ ông không thể như vậy, hiện tại bệnh tình ba tôi đang rất nguy kịch, cần dùng tiền gấp. Ông hoặc là đền cho tôi một củ nhân sâm thiên nhiên, hoặc là đền tiền cho tôi, nếu không ba tôi sẽ chết mất!”

 

“Ba cậu sống hay chết liên quan gì đến tôi?”

 

“Nhanh cút đi!”

 

Vì tiền, ông chủ không cần luôn cả thể diện.

 

Người xung quanh đều lạnh lùng vô cảm, hiển nhiên, chuyện như vậy không hề mới lạ gì ở công viên Long Dương, trộm, cướp, lừa gạt, việc này mỗi ngày đều xảy ra, mọi người đã sớm nhìn quen rồi.

 

Giang Sách bất đắc dĩ lắc đầu.

 

Xem ra thật sự cần thiết phải tăng sức chỉnh đốn công viên Long Dương này một trận, nếu cứ tiếp tục duy trì cục diện này, không biết sẽ còn có bao nhiêu dân chúng lương thiện phải chịu khổ nữa.

 

Anh cất bước đi tới.

 

“Hai vị, hai người đừng ầm ĩ nữa, tôi có một cách vẹn cả đôi đường, không biết hai vị có bằng lòng chấp nhận không.”

 

Người đàn ông trung niên và ông chủ cửa hàng đồng thời nhìn về phía Giang Sách.

 

Ông chủ cửa hàng hỏi: “Cậu có cách gì tốt?”

 

“Thật ra rất đơn giản, ông chủ ông không cần cho trả hàng cũng không cần đền tiền, cứ cho người ta chọn một củ nhân sâm trong sạp của ông mang đi là được.”

 

“Có thể chọn được hàng tốt là do mệnh anh ta tốt.”

 

“Chọn phải hàng đầu, vậy cũng không thể trách người khác.”

 

Ông chủ cửa hàng vui vẻ, thật ra bên trong cửa hàng của ông ta bán toàn hàng giả, thứ tốt thật sự ông ta đã giấu trong phòng riêng, chỉ có người mua đặc biệt đến đây mới có thể mang ra xem.

 

Cho nên, ông ta có thể yên tâm lớn mật để cho người đàn ông trung niên này chọn thoải mái.

 

“Tôi đồng ý với cách này, cậu có thể thoải mái chọn hàng bên trong cửa hàng của tôi.”

 

“Lần này cậu cũng đừng có nói là tôi lừa cậu đó.”

 

“Chọn không trúng hàng tốt, đó là do mắt cậu mù, không liên quan tới tôi.”

 

Người đàn ông trung niên gật đầu.

 

Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy, ông chủ cửa hàng có nói gì cũng khó có khả năng trả tiền, có thể đồng ý với điều kiện này đã xem như đặc biệt khai ân rồi.

 

Anh ta dạo qua một vòng trong cửa hàng, liếc mắt một cái đã nhìn chằm chằm củ nhân sâm thiên nhiên niêm yết giá ‘9999999.

 

Đó là củ nhân sâm thiên nhiên bán đắt nhất cả cửa hàng, bán tương đối tốt.

 

“Tôi muốn củ này.”

 

Trong lòng ông chủ cửa hàng mừng thầm, củ nhân sâm kia thật ra cũng là hàng do người trồng, hơn nữa chỉ là củ to đầu, đẹp mã, chứ giá trị y tế thực dụng lại cực thấp.

 

Giá thị trường cũng chỉ tầm năm vạn tệ.

 

Dùng nhân sâm năm vạn tệ đổi lấy 150 vạn, đủ giá trị!

 

Đúng lúc này, Giang Sách ngắt lời người đàn ông trung niên, cười nói: “Tôi cảm thấy củ nhân sâm này tốt hơn đó.”

 

Hửm?

 

Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn qua.

 

Chỉ thấy Giang Sách nhặt ra một củ nhân sâm vừa ngắn lại vừa đẹp từ trong đống hàng rách nát, xiêu xiêu vẹo vẹo, bẩn thỉu, trông khác khó coi.

 

Đó là mặt hàng ông chủ cửa hàng thu mua từ đám bán hàng rong gần đây.

 

Đọc truyện chữ Full