Cặp tay kia, lớn hơn cả đầu người bình thường, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy khủng bố.
Hùng Hạt Tử, cũng là người đàn ông mạnh nhất tổ chức ngầm khu Long Dương.
Anh ta là người chân chính có tiếng nói tại khu Long Dương.
Nhìn thấy Giang Sách đơn thương độc mã đi tới, Hùng Hạt Tử trái lại rất bội phục dũng khí của anh, tán dương nói: “Cậu không tồi, có chút gan dạ, tôi thích mấy tên vô lại như vậy.”
“Nhưng cậu đánh người của tôi, lại còn là người kiếm tiền cho tôi, chuyện này không thể nào cứ thế cho qua được.”
Hùng Hạt Tử nói: “Hiện tại tôi cho cậu hai con đường. Thứ nhất, đầu quân cho tôi, làm thuộc hạ của tôi, tôi đây có thể mở một mắt, xử phạt cậu chứ không muốn mạng của cậu.”
Giang Sách nở nụ cười.
Chiến thần Tu La lại đi làm tiểu đệ cho người khác sao?
Chuyện này mà để đám người ở Tây Cảnh biết được thì không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
Hùng Hạt Tử tiếp tục nói: “Con đường thứ hai, bị người của tôi đánh chết.”
“Chọn thế nào, trong lòng cậu chắc rõ ràng chứ?”
Hùng Hạt Tử cảm thấy, chỉ cần là người bình thường thì đều biết chọn ra sao, lúc đứng trước sự sống chết, chắc không có tên ngu ngốc nào lại lựa chọn cái chết.
Nhưng mà!
Giang Sách hít sâu nói: “Hai con đường này tôi đều không chọn.”
“Ồ…? Cậu cho rằng cậu còn sự lựa chọn khác sao?”
“Có.”
“Lựa chọn nào?”
Giang Sách thờ ơ nhìn Hùng Hạt Tử, lạnh nhạt nói: “Trong vòng ba phút, giải quyết hết đám các người, nể tình trông anh còn có chút nghĩa khí giang hồ, tôi sẽ giữ lại cho anh một mạng, không cần khách khí.”
Phụt!
Hùng Hạt Tử thiếu chút nữa cười to.
Đã từng gặp qua mấy thằng ngu xuẩn, nhưng chưa thấy qua thằng nào ngu xuẩn như vậy, một người đối phó với năm sáu chục người? Ha ha, anh cho rằng mình là Đại La Kim Tiên sao?
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
“Các anh em, lên.”
Tuy giết chết Giang Sách có hơi đáng tiếc, nhưng Hùng Hạt Tử không còn cách nào, phàm là người có gan khiêu chiến người của anh ta, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua.
Đây là nguyên nhân vì sao anh ta có thể thống trị công viên Long Dương.
Một người đàn ông bắp thịt rắn chắc to khỏe lao về phía Giang Sách, những người khác đều đứng ở bên nhìn, tuy Hùng Hạt Tử hạ lệnh để cho mọi người cùng nhau xông lên, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng đối phó với Giang Sách, một người như vậy là đủ.
Kẻ cơ bắp kia đi tới trước mặt Giang Sách, khinh thường cười khẩy một tiếng, giơ tay đập cây gậy bóng chày vào đầu anh.
Kết quả…
Coong một tiếng vang thật lớn, Giang Sách tay không chặn gây bóng chày.
Không những vậy, gây bóng chày lại còn bị đập lõm mất một góc, Giang Sách thì không xi nhê gì, trên mặt đến một chút vẻ đau đớn cũng không có.
Tựa như, cánh tay anh còn cứng hơn cả gậy bóng chày!
“Anh nên đổi vũ khí tốt hơn.”
Giang Sách lạnh nhạt nói một câu, sau đó xòe bàn tay, mạnh mẽ tóm lấy mặt đối phương, rồi đột nhiên dùng sức.
Trong nháy mắt, kẻ cơ bắp kia bị Giang Sách nhấc lên, sau đó hung hăng đập xuống mặt đất.
Trán của kẻ cơ bắp tiếp xúc thân mật với nền đường cái bê tông, đánh rầm một tiếng, máu tươi giàn giụa, tay chân kẻ cơ bắp rũ xuống, trông thế này có không chết thì cũng tàn phế.
Chuyện xảy đến bất ngờ khiến cho tất cả mọi người chấn động kinh ngạc, thực lực của Giang Sách vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Mạnh, thật sự rất mạnh.
Hùng Hạt Tử chẳng những không tức giận, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt vui sướng.