Nhưng anh ta nào biết rằng, một con kiến, lấy đâu ra tư cách đòi thu nạp Chiến thần Tu La?
Hùng Hạt Tử (Gấu mù), thật đúng là mù quáng.
Đám người Vân Dương nhào lên, gậy bóng chày, dao bầu, cục gạch, đủ loại “binh khí nhào đánh về phía Giang Sách.
Đổi thành người bình thường, cho dù có lợi hại đến đâu, bị nhiều người vây đánh như vậy thì cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng Giang Sách lại không phải người bình thường.
Anh là Chiến thần Tu La.
Vĩnh viễn không nói đến chuyện thất bại.
Giang Sách giống như chiến thần giá lâm, mỗi một quyền mỗi một cước, đều có thể xử đẹp đám người nhào lên.
– Đặc biệt lúc anh cướp được thanh đao, hình thức ‘Sát thần’ mở ra, phàm là
người đến gần, không phải đứt tay thì cũng là đứt chân, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Hơn một phút trôi qua, lông tóc Giang Sách không chút tổn thương, lại còn càng đánh càng hăng.
Vân Dương thì lại chết cả một nửa.
Dần dần, cuối cùng Hùng Hạt Tử cũng cảm thấy chuyện không thích hợp, người đàn ông này hình như có hơi biến thái!
Hùng Hạt Tử đã lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy, cũng đã gặp rất nhiều người mạnh mẽ, nhưng anh ta chưa bao giờ thấy người nào mạnh mẽ như Giang Sách. Quả thực chỉ có thể dùng hai chữ “biến thái” để miêu tả.
Lấy một địch… năm mươi sáu mươi người?
Mấu chốt chính là năm mươi sáu mươi người này, ai cũng cầm vũ khí trong tay, đừng nói là người bình thường, cho dù Mike Tyson tới đây cũng phải chào thua.
Người đàn ông trước mặt này là người hay ma vậy? Quá mạnh mẽ rồi.
Đúng y như Giang Sách đã nói ngay từ đầu vậy.
Chỉ cần ba phút để giải quyết trận chiến.
Thật ra còn chưa đầy ba phút, năm mươi sáu mươi người do Hùng Hạt Tử đưa tới đều ngã xuống trong vũng máu, hầu hết đều bị gãy tay chân, chắc chắn kiếp này sẽ làm một kẻ tàn phế rồi.
Đánh nhau với Giang Sách, chỉ có một kết cục, đó là một chữ thảm!
Giang Sách thở phào một hơi, cảm giác thật sảng khoái, một cảm giác cuối cùng cũng được giải tỏa sau khi bị kìm nén thật lâu.
Kể từ khi rời khỏi Tây Cảnh, khát vọng chiến đấu của anh vẫn luôn bị kìm hãm.
Hôm nay, cuối cùng những trận chiến liên tiếp cũng khiến anh trút hết năng lượng trấn áp trong cơ thể, để chúng được giải phóng đến mức lớn nhất.
Chỉ có thể miêu tả bằng một từ tuyệt vời!
Anh vứt con dao bầu trên tay, rút một điếu thuốc từ trong túi quần, châm lửa hút.
Anh hơi ngẩng đầu lên, nổi bật dưới khung cảnh mặt trời lặn là hình ảnh Giang Sách thở ra một làn khói dài lượn lờ trên bầu trời.
Thời gian dường như đứng yên.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, Hùng Hạt Tử lặng lẽ nhìn một người đàn ông khác hút thuốc mà lại không dám nói một lời, không dám động đậy.
Có một cảm giác của khi còn nhỏ bị cô giáo chủ nhiệm phạt đứng.
Cuối cùng, điếu thuốc cũng đã được hút xong.
Giang Sách chậm rãi đi về phía Hùng Hạt Tử, sát khí trong mắt đã giảm đi rất nhiều, nhưng dù vậy, trong quá trình anh nhìn Hùng Hạt Tử vẫn khiến anh ta sợ đến mức tay chân bủn rủn ngã phịch xuống đất.
Người đàn ông cao gần hai mét trước mặt Giang Sách lại trông yếu ớt như một đứa trẻ lên ba.
Giang Sách nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Bây giờ anh còn muốn nhận tôi là em út nữa không?”
Hùng Hạt Tử dở khóc dở cười.
Đùa gì vậy?
Người đàn ông trước mặt anh ta là Tu La đến từ địa ngục, nhận anh làm em út ư? Ha Ha, Hùng Hạt Tử có mấy cái mạng có thể dùng được chứ?
“Đừng, đại ca, tôi biết tôi sai rồi.”
“Tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, tôi không nên đối nghịch với anh.”