Anh ta còn chưa kịp nói xong thì một cảnh tượng còn khó tin hơn đã xảy ra, chỉ thấy Giả Chiến dẫn đầu một đám đàn em quỳ xuống van xin Giang Sách.
Giống y như con trai quỳ gối với ba mẹ, chúng cung kính quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên.
Thiêu Hồ Tử loạng choạng và suýt chút nữa đã cắn vào lưỡi.
Làm trò gì vậy?
Có chắc đây là mặt trận Sương Mù Đó không? Sao lại hành động như một con rùa rụt cổ thế?
Thiệu Hồ Tử nhìn Xi Hổ bên cạnh: “Cái này, cái này, là tình huống gì vậy?”
Xi Hổ cũng chẳng hiểu gì.
Mặt trận Sương Mù Đỏ khét tiếng tàn ác, không có chuyện độc ác nào mà chúng không làm, từ cướp của đến giết người, thế mà vừa đến chưa kịp đấu đã quỳ xuống van xin người ta rồi?
Xi Hổ liên tục lắc đầu: “Đại ca, em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. nữa”
ở bên kia, chỉ nghe Giả Chiến nói với giọng điệu khiêm tốn: “Giang đại hiệp, anh em của tôi vừa mới tới đây, chưa làm chuyện gì xấu cả, rất an phận, xin đừng làm tổn thương chúng tôi.”
Cầu xin sự tha thứ?
Còn chưa bắt đầu trận chiến mà đã xin tha ư?
Cảnh tượng trước mắt khiến Thiệu Hồ Tử và Xi Hổ choáng váng, chưa bao giờ gặp một kẻ hèn nhát như vậy.
Mặt trận Sương Mù Đỏ?
Đổi tên thành mặt trận Hèn Nhát thì đúng hơn!
Người mà anh ta gọi tới liên tiếp hai lần đều không được việc khiến Thiêu Hồ Tử tức sắp chết.
Anh ta đã ở Công viên Long Dương ngần ấy năm nhưng chưa bao giờ cảm thấy mất thể diện như hôm nay!
Giang Sách lắc đầu cười khổ, nói với Giả Chiến: “Ông hiểu lầm rồi, tôi chỉ đến đây thu mua thép, không phải cố ý nhằm vào ông.”
Nghe vậy, trong lòng của Giả Chiến cuối cùng cũng thả lỏng.
Giang Sách nói tiếp: “Nhưng ông Giả à, Thiêu Hồ Tử muốn ông đối phó tôi, ông định làm gì?”
Đối phó Giang Sách ư?
Dù cho Giả Chiến một trăm lá gan thì ông ta cũng không dám làm.
Ông ta liên tục xua tay: “Ngài Giang à, ngài đừng có trêu đùa tôi thế nữa, tôi chịu không nổi đâu.”
Giả Chiến đứng lên, quay đầu nói với đám thuộc hạ của ông ta: “Các anh em, chúng ta cùng đi giải quyết tên Thiệu Hồ Tử kia xả giận thay ngài Giang nào!”
“Vâng!!!”
Người của Mặt trận Sương Mù Đó không dám đối phó Giáng Sách nhưng đối phó với một tên Thiệu Hồ Tử chẳng phải là quá dư dả rồi sao?
Nhưng Giang Sách đã ngăn ông ta lại, anh nói: “Không cần, mọi người đứng sang một bên trước đi, chuyện của Thiên Hồ Tử tôi sẽ tự xử lý.”
“Vâng.”
Giả Chiến dẫn người đứng qua một bên.
Như vậy, người của nhà họ Hoàng đứng bên trái, người của Mặt trận Sương Mù Đỏ đứng bên phải, chính giữa lại có người cấp bậc quái vật như Giang Sách trấn giữ. Những thế lực này tập hợp lại với nhau, gần như trở thành một sự tồn tại vô địch ở công viên Long Dương.
Thiêu Hồ Tử hoàn toàn sững sờ.
Bất kỳ một thế lực nào trong số này anh ta cũng không thể đối phó được, nói gì là ba nhà tập hợp lại với nhau thế này.
Nên làm sao bây giờ?
Giả Chiến nhìn về phía Xi Hổ: “Mau nghĩ cách đi!”
Xi Hổ khóc không ra nước mắt: “Đại ca, anh cũng nhìn thấy tình huống lúc này rồi đấy. Anh muốn em nghĩ cách gì bây giờ?”
Sau khi suy nghĩ một lát, Xi Hổ bèn nói: “Chuyện đã tới nước này rồi, đại ca, chỉ còn cách tìm bọn họ thôi.”